Trương Hồng Hoa vừa nghe thì chỉ biết Sở Từ
lừa con cả không ít tiền, lâp tức nổi cáu, cũng bất chấp nỗi sợ trực
tiếp túm cánh tay Từ Vân Liệt nói: "Thằng cả à! Con rốt cuộc cho con bé
kia bao nhiêu?"
"200 mà thôi." Từ Vân Liệt nói dối.
Nếu như Trương Hồng Hoa biết số tiền kia hơn 1200 chỉ sợ sẽ trực tiếp ngất xỉu. Tương lai cũng sẽ không vượt qua Sở Từ được.
"200?" Đôi mắt Trương Hồng Hoa đỏ lên, nhiều tiền như vậy đủ trong nhà tiêu
dùng bao lâu. Nhưng lại trực tiếp đưa cho người ngoài. Hiện tại khen
ngược, ép buộc một vòng cái gì cũng không có còn phải bồi thường!
Nếu sớm biết rằng sẽ như vậy, bà tình nguyện để Từ Nhị ở nhà nuôi nấng đàng hoàng cũng sẽ không chịu thiệt thòi như vậy!
"Thằng cả, nếu đã cho nhiều tiền như vậy sau này chặt đứt với Sở Từ đi. Loại
con bé như nó cả đời đều không gả ra được, có thể làm cho nó gặp một
người đàn ông đã coi như không tệ. Chúng ta không có đạo lý cứ dán lên
trả nợ, con nói có đúng hay không?" Trương Hồng Hoa lại kêu Từ Nhị viết.
Từ Vân Liệt vừa thấy cũng nói: "Tiền lễ hỏi đã bồi thường. Nhưng Sở Từ
người ta cứu mạng thằng hai. Thím à, lúc tôi trở về sao thím cũng không
nói với tôi chuyện ép thằng hai tự sát chứ?"
Mặt Trương Hồng Hoa
run lên dữ tợn, vội vàng lui từng bước về phía sau, hơi thấp thỏm nói:
"Đây... đây cũng là... bị bất đắc dĩ... hai năm nay con không gửi tiền
về. Ba con đi đứng bất tiện, hai đứa nhỏ trong nhà phải đi học. Cho nên
tiêu phí thật sự là quá nhiều. Lúc này mẹ mới nghĩ... thằng cả, con hãy
tha thứ cho mẹ lần này đi. Mẹ bảo đảm tương lai hôn nhân của thằng hai
mẹ tuyệt đối không nhúng tay."
"Nếu lại có lần sau, tôi sẽ đề cử Vân Đống đi làm lính. Bản thân thím nhìn rồi làm đi." Từ Vân Liệt nhìn những chữ này nói tiếp.
Biểu cảm của Trương Hồng Hoa trong nháy mắt biến thành khẩn trương và khủng
hoảng. Chuyện khác bà cũng không phải quá sợ, đối với Từ Đại như thế
cũng chỉ là muốn tiền trên người nó. Nhưng hiện tại nghe được những lời
này lại sợ hãi.
Đi lính ngược lại không phải quá đáng sợ, đáng sợ chính là người đi lính này không dễ dàng về nhà. Đương nhiên, nếu đi
làm lính không đánh giặc cũng không có gì. Nhưng vấn đề là mấy năm nay
thằng cả vẫn đều là ở biên giới đánh giặc. Nếu nó đề cử, con bà khẳng
định cũng phải đi, còn không mất mạng?
Trong chớp mắt Trương Hồng Hoa không hé răng, nhìn đồ đạc ném đầy đất, không nói một câu oán hận
đã nhanh chóng thu dọn ra ngoài. Trong lòng nghĩ có nên dẫn con trai đến nhà mẹ bà ở một khoảng thời gian trước hay không, miễn cho thằng cả lúc bà không biết thì lừa gạt con bà đi?
Trương Hồng Hoa vừa nghĩ
như thế cũng làm như vậy, lập tức ra cửa tìm con trai khắp nơi. Sau khi
nhìn thấy Từ Vân Đống, không nói hai lời đã mua một đống lớn đồ tự đưa
người đến nhà mẹ bên thôn nam.
Nhà họ Từ này Từ cũng vẫn có người làm chủ. Ba của hai anh em Từ Vân Liệt tên Từ Bình, năm nay khoảng 50
tuổi. Nhưng bởi vì lúc tuổi trẻ quá mức vất vả, cho nên nhìn qua ngược
lại như là 60 tuổi. Trên mặt nhiều vết chân chim, giống như là lau bụi
đen. Cả ngày cầm cái nõ điếu*, suốt ngày nhả khói trắng. Khi ông trẻ
tuổi bị gãy chân, bởi vậy còn có biệt danh gọi là "Què đen".
(*Nõ điếu là nơi tra thuốc lào vào để hút, thường được làm bằng gỗ hoặc kim
loại có khoan lỗ để tra thuốc, và là bộ phận quan trọng nhất, tạo nên
tiếng kêu giòn giã khi người ta hút thuốc.)
Năm đó lúc Từ Bình
về quê dẫn theo hai đứa con nhỏ trở về, trong thôn cũng không có ai đồng ý gả cho ông. Sau lại cưới người xấu xí như Trương Hồng Hoa, tự nhiên
có vài phần mang ơn bà. Cho nên bình thường Trương Hồng Hoa muốn làm gì
ông cũng đều không ngăn cản.
Mặc dù ông dung túng vợ, nhưng trong lòng cũng có con. Lúc này nhìn thấy thằng cả trở về trong mắt nhất thời có chút nước mắt, chịu đựng không rơi xuống.