Sở Từ từ trước đến nay còn thức sớm hơn gà,
mỗi ngày từ tờ mờ sáng đã thức dậy làm việc. Hôm nay cũng giống vậy,
sáng sớm đã lên núi. Gần đây thời tiết ẩm ướt, trong núi nhiều nấm dại.
Cho nên kéo Sở Đường cùng đi thu hoạch, căn bản là không nghĩ tới sẽ có
người đến gây chuyện.
"Tôi thấy chúng ta nên đi vào nhìn trước
một cái đi. Con bé Sở Từ này rất quỷ quái. Chờ nó trở lại chưa chắc sẽ
còn tiền của chúng ta..." Một người đàn ông nói.
Lời này mọi người đều biết, bởi vậy đều liên tục gật đầu.
"Chờ đã!" Trương Hồng Hoa nóng nảy, vội vàng tiến lên nói: "Sở Từ còn thiếu
tôi 200 đồng, mọi người nếu lục soát thấy tiền trước tiên chia cho tôi
200 mới được!"
Ai biết số tiền kia có bị Sở Từ đặt tất cả ở trong phòng hay không? Vạn nhất chỉ tìm được một phần vậy để cho ai trước lấy đây?
"Thím Hồng Hoa, không phải nói một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa sao?
Thằng hai nhà thím ngủ với Sở Từ nhiều ngày như vậy, nếu đã có tình cảm
còn muốn lấy tiền của nó à? Còn là chúng tôi đến đây trước! Đàn ông nhà
tôi còn phải trông cậy vào số tiền này mua heo con đây..."
"Cũng không phải sao, thím chính là mẹ chồng Sở Từ. Chúng tôi không tìm thím đòi tiền cũng đã rất tốt rồi."
Người bên cạnh cũng đều không phải dễ khi dễ. Nếu là những thứ khác các cô có lẽ cũng không tức giận như vậy. Nhưng số tiền này lại khác, mới qua kỳ
khai giảng, có gia đình gom góp cầm mấy đồng ra cho con đi học, thật vất vả có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hiện tại tiền tiết kiệm trong nhà
mất lại đột nhiên mất. Đó chính là muốn mạng bọn họ mà.
Trương
Hồng Hoa bị nghẹn đến mức sắc mặt xanh mét. Nhưng ba người đơn lực mỏng, căn bản không có biện pháp chống đối với nhiều người như vậy. Bởi vậy
chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người xông vào bên trong từ đường, mang tất
cả đồ đạc ở trong phòng đều lật lên một lần.
Mấy bộ chăn bà đưa
tới chỉ bị Từ Đại mang về hai bộ mà thôi, sáu bộ còn lại bị mấy gia đình ôm vào trong ngực, hiển nhiên là chuẩn bị dùng để gán nợ. Mấy con gà
trong sân mới lớn lên cũng bị người xách ở trong tay, kêu cục cục không
ngừng.
Trong phòng Sở Từ cũng chỉ có hai cái thùng gỗ. Sau khi toàn bộ đồ bên trong đều bị đổ ra cũng không tìm thấy một hào.
Đang lúc mọi người chuẩn bị đào ba mét đất thì hai chị em Sở Từ khoan thai trở về.
Sở Từ và Sở Đường thấy một cảnh như vậy cũng hơi sợ ngây người. Nhưng Sở
Từ coi như bình tĩnh, chỉ là hơi tức giận nhìn chằm chằm đám người chật
ních cả phòng. Còn Sở Đường lại tức giận đến mức hai mắt đỏ lên nói:
"Mọi người đang làm gì vậy?"
Mọi người bị giọng nói thình lình
vang lên sợ hãi, cũng hơi có tật giật mình. Nhưng cẩn thận nghĩ lại bọn
họ đã mất đồ, không đạo lý nhìn thấy tên trộm ngược lại còn rút đầu
không ngẩng lên. Bởi vậy lập tức có người mở miệng nói: "Sở Đường, cháu
là người đi học nên hiểu chuyện. Mọi người chúng tôi cũng tin tưởng cháu sẽ không làm ra chuyện trộm cướp này với chị cháu. Cho nên cháu đi ra
ngoài đi, hôm nay chúng tôi chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với chị
cháu."
"Cháu kính mọi người là trưởng bối. Nhưng mời mọi người
nói chuyện khách khí một chút. Tại sao chị của cháu là trộm cướp?" Sở
Đường tức giận nói.
"Sở Đường, mọi người chúng tôi không phải
không khoan dung được chị cháu, thật sự là chị cháu quá vô liêm sỉ. Ngày hôm qua, nó thừa dịp chúng tôi đi đốt rơm không có ở nhà vào mỗi nhà
trộm. Mọi người ở đây hơn mười hộ gia đình, mỗi người đều mất tiền! Tính lại cũng khoảng 3-400 đồng!" Trong đó có một bà già tức giận nói.
Sở Từ nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Trương
Quế Vân trong đám người. Lúc nghỉ hè, Sở Đường lo lắng dạy kèm cho Xuyên Tử, mà nàng cũng dạy 100 kiểu hàng đan lát đồ chơi nhỏ cho bà. Quan hệ
hai nhà coi như không tệ, chỉ là không nghĩ tới bà cũng đến đây.