Trương Quế Vân bị Sở
Từ nhìn chằm chằm trong lòng rất khó chịu, bà cũng không muốn gây chuyện với Sở Từ. Nhưng bà phía trên còn mẹ chồng, phía dưới còn phải nuôi
Xuyên Tử. Hôm qua trong đám người mất tiền có nhà bà, mất cũng không ít, cũng hơn 80 đồng, là khoản tiền gần đây bán những món đồ chơi đó.
Trong lòng bà vốn dĩ cũng không tin Sở Từ là ăn trộm. Nhưng mọi người nhìn
chằm chằm Sở Từ, thậm chí còn có đứa nhỏ nói nhìn thấy bóng dáng Sở
Từ...
"Sở Từ, thím cũng không muốn làm khó dễ cháu. Nhưng cháu
cũng biết nhà thím gần đây dựa vào chút tiền lời buôn bán đồ chơi nhỏ
cháu dạy, cũng không nhiều, miễn cưỡng đủ chi tiêu gần đây..." Trương
Quế Vân kiên trì nói.
"Thím! Tại sao ngay cả thím cũng nói chị
cháu là ăn trộm vậy? Chị cháu là loại người gì thím còn không biết sao?
Mấy ngày nay chị ấy có thể chiếm một phần lợi của thím không?" Sở Đường
càng thêm tức giận.
Trương Quế Vân thở dài một hơi, Sở Từ tự
nhiên là không có chiếm lợi của bà. Không chỉ có như thế, hai chị em này bình thường đối xử với Xuyên Tử cũng rất tốt, có ăn uống cái gì đều
nghĩ đến Xuyên Tử, làm cho thằng nhóc Xuyên Tử kia mỗi ngày đều nhắc tới Sở Từ. Nó không gặp được Sở Từ sẽ đi dạo một vòng quanh từ đường. Hơn
nữa ngoài chăm sóc Xuyên Tử, Sở Từ đối với cả nhà bà cũng rất tốt. Thôi
Hương Như ở kế bên nhà bà, Sở Từ gần như cách 1-2 ngày sẽ gặp đưa vài
thứ đến. Mỗi lần đến cũng sẽ nhớ một phần của bà.
Cho nên đáy
lòng bà không hy vọng Sở Từ là ăn trộm, cũng hy vọng là mọi người hiểu
lầm. Nhưng hiện tại vì gia đình mình lại cũng không thể không đứng ở chỗ này.
"Sở Đường, thím không phải người không hiểu tình người, chỉ là hiện tại có đứa nhỏ nói nhìn thấy Sở Từ đi ăn trộm đồ. Thím... thím
muốn hỏi một chút nó rốt cuộc có lấy hay không. Bình thường thím đối với hai chị em cháu cũng không tệ. Nếu chị cháu thật sự ra tay, còn trộm
nhà thím, cháu kêu thím phải nghĩ như thế nào?" Trương Quế Vân rối rắm
nói.
Gần đây Thôi Hương Như trở về nhà mẹ. Cho nên số lần Sở Từ
đến nhà Xuyên Tử cũng ít hơn. Nhưng bình thường có ăn uống gì cũng không quên bọn họ. Chỉ là không nghĩ tới, mặc dù là như vậy còn có thể lọt
vào đối phương hoài nghi.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, vốn dĩ là
người không có huyết thống gì, lại càng không xem như bạn bè người thân, nhiều lắm chỉ là quan hệ hàng xóm không tệ mà thôi, hà tất có nhiều yêu cầu?
Chỉ là giờ phút này trong lòng Sở Từ hơi kỳ quái. Tối hôm
qua rõ ràng nàng giống như bình thường ở trong sân nhà mình, tại sao lại có người nói nhìn thấy nàng ăn trộm đồ chứ?
"Thím Quế Vân, nếu
thím nói là bởi vì có người nhìn thấy cháu ăn trộm đồ, vậy chuyện này
cũng chẳng trách thím. Nếu cháu thật sự đã làm sai chuyện gì thím đến
tìm cháu cũng đúng. Nhưng cháu có thể hỏi rốt cuộc là ai nhìn thấy nói
cháu ăn trộm đồ hay không?" Sở Từ cuối cùng đã mở miệng.
Sở Từ
vừa dứt lời, trong đám người lại có hai người chen vào, chính là Thôi
Hương Như và Xuyên Tử. Thôi Hương Như còn cầm cái rổ trong tay, rất hiển nhiên mới từ nhà mẹ trở về còn chưa kịp cất đồ đã chạy đến.
"Mẹ! Chị A Từ mới không phải là ăn trộm! Bình thường chị ấy đối xử với con
tốt nhất, có cái gì ăn ngon chơi vui cũng không quên con. Người hào
phóng như vậy làm sao có thể đi ăn trộm đồ được chứ? Tiền nhà chúng ta
khẳng định là bị người khác lấy!" Xuyên Tử vội vàng nói.
Sắc mặt
Trương Quế Vân lúc xanh lúc đỏ khó phân biệt. Lúc bà muốn tới tính sổ
thì con trai chết sống túm bà, nhìn con trai ầm ĩ bà hơi tức giận. Cho
nên nhốt nó ở nhà, không nghĩ tới nó còn có thể chạy đến, nhìn thấy bùn
trên người nó hẳn là lúc leo cửa sổ bị té ngã.
Trương Quế Vân
nhìn dáng vẻ ngã dơ bẩn của con trai cũng không nỡ tức giận, chỉ có thể
buồn bã nói: "Mẹ chỉ hỏi chị ấy mấy câu, loại chuyện này vẫn là làm rõ
ràng mới được. Bằng không tương lai phải làm sao chứ?"
Lời này cũng nói cho Thôi Hương Như và Sở Từ nghe.