Nếu như mọi người không đến cửa hỏi rõ ràng, hạt giống hoài nghi này sẽ chỉ ở trong lòng mọc rễ nẩy mầm. Tương lai
mặc kệ Sở Từ tốt đến mức nào bọn họ cũng chỉ sẽ cảm thấy người này nhìn
ngang nhìn dọc đều giống tên ăn trộm.
Thôi Hương Như cũng biết
đạo lý này. Bởi vậy vội vàng nói với Sở Từ: "A Từ, lúc trước chị hiểu
lầm em lấy vòng tay. Nếu không phải em bắt được người thật sự lấy vòng
tay kia đến bây giờ chỉ sợ chị còn nghĩ rằng em thật sự phạm vào sai
lầm. Trước kia chị hoài nghi em một lần. Nhưng lần này chị tin tưởng em, em thẳng lưng nói rõ ràng là được. Chị không sợ bọn họ nhiều người."
"Sở Từ, cháu cũng đừng trách thím. Ngày hôm qua người nói nhìn thấy cháu là mấy đứa nhỏ. Hôm nay tụi nó cũng đều ở chỗ này, cháu cứ việc hỏi là
được." Trương Quế Vân nghiêng đầu chỉ vào 5-6 đứa nhỏ bên cạnh nói.
Sở Từ theo hướng Trương Quế Vân chỉ nhìn đi qua. Đều là mấy đứa nhỏ 5-6
tuổi, bốn trai hai gái. Lúc này nhút nhát sợ sệt nhìn nàng. Sau khi chạm vào ánh mắt của nàng vội vàng núp phía sau ba mẹ mình.
"Sở Từ, mày trừng mắt bọn nó làm gì? Đừng dọa con nít!" Có người bao che cho con lập tức nổi giận nói.
Sở Từ cười nhạo hừ một tiếng: "Tôi bất quá là nhìn bọn nó một cái, ngài đã nói tôi làm sợ con nít. Dựa theo loại suy nghĩ này của ngài nếu tôi đi
một vòng trước cửa nhà ngài, vậy có thể làm cho nhà mọi người đều dọn
hết đi sao?"
"Chúng tao tìm mày đó là bởi vì nắm giữ được chứng cứ sự thật!" Người đàn ông kia nhất thời hơi bất mãn lập tức nói.
"Chứng cứ?" Sở Từ cười cười: "Nếu vào cửa lục soát vậy tôi cũng nên biết rõ
ràng người đó chứ? Kêu mấy đứa nhỏ tiến lên đây, tôi cẩn thận hỏi một
chút. Nếu điểm này cũng không làm được tội danh trong miệng mấy người
tôi càng sẽ không cõng!"
Mấy người nhìn nhau. Nhưng nghĩ đến một
con bé như Sở Từ cũng không đến mức ra tay với đứa nhỏ trước mặt mọi
người. Bởi vậy kéo con lên phía trước, sáu đứa nhỏ xếp thành một hàng
nhát gan sợ tới mức đều đỏ mắt. Dù sao Sở Từ chính là người độc ác xấu
xa nổi tiếng nhất ở trong thôn bọn nó, cũng khó trách trong lòng bọn nó
sợ hãi.
"Đừng sợ, chị chỉ hỏi mấy câu." Sở Từ cười tủm tỉm nói tiếp: "Biết nơi này là chỗ nào không?"
"Biết... từ đường..." Một đứa nhỏ nói.
"Đúng vậy, nơi này là từ đường. Trước kia từ đường chỉ dùng để thờ cúng tổ
tiên và thần tiên. Cho nên mấy đứa nếu nói dối thần tiên khẳng định sẽ
trách mấy đứa. Đến lúc đó mấy đứa không chừng sẽ không thấy được ba mẹ." Sở Từ không chút khách khí nói một câu. Giọng nàng vừa rơi xuống lập
tức có người không vui. Nhưng Sở Từ ngẩng đầu quét mắt qua nói tiếp:
"Tất nhiên, chị tin tưởng mấy đứa là bé ngoan chỉ biết nói sự thật. Nếu
mấy đứa nếu nói sự thật thần tiên không chỉ sẽ không trách mấy đứa. Sau
đó còn có thể làm cho ba mẹ mấy đứa thưởng cho mấy đứa, sẽ có kẹo sữa
ăn."
Nói đến kẹo, ánh mắt bọn nhỏ đều sáng lên, thấy Sở Từ cũng không đáng sợ như vậy thả lỏng một chút.
"Tiếp theo chị bắt đầu hỏi." Sở Từ có vẻ hơi nghiêm túc, mở miệng tiếp tục
nói: "Hôm qua ba mẹ mấy đứa đi ra ngoài ruộng là khi nào?"
"Ăn xong cơm chiều..."
"Nhà bọn em cũng vậy..."
Bọn nhỏ coi như ngoan ngoãn.
"Vậy mấy đứa nhìn thấy chị là khi nào?" Sở Từ nói tiếp.
"Lúc trời tối..." Bọn nhỏ nhìn chung quanh không quá xác định. Dù sao tuổi
cũng không lớn, không có nhiều khái niệm với thời gian.
"Vậy à, khi đó mấy đứa đang làm gì?" Sở Từ tiếp tục hỏi một câu, giống như là đang nói chuyện bình thường.
"Chơi trò trốn tìm, mấy đứa bọn em đều trốn đi, Đại Bảo đang đi tìm bọn em." Một đứa nhỏ lại ngoan ngoãn nói.
"Nếu mấy đứa đi trốn, vậy hẳn là không phải trốn chung một chỗ phải không?"
Sở Từ mỉm cười một tiếng, thuận miệng nói tiếp: "Nói cách khác, người
thật sự nhìn thấy chị trong mấy đứa hẳn là Đại Bảo đang đi tìm người?"