Sự im lặng đột ngột kéo dài một lúc, mọi
người mắt to trừng mắt nhỏ, không biết làm sao chấm dứt cuộc rối loạn
này. Dù sao mặc dù nói hiểu lầm ý đứa nhỏ Đại Bảo này. Nhưng Sở Từ là
người có tiền án, trong thôn này ngoài nàng còn có ai làm ăn trộm chứ?
"Sở Từ, cho dù Đại Bảo không tận mắt gặp mày cũng không có nghĩa là mày
thật sự vô tội..." Trong đám người, dì Hoàng nói một câu.
Sở Từ nhìn bà một cái, khẽ hừ một tiếng: Thật sự là ở đâu cũng có bà phù thủy này.
"Dì Hoàng, con gái dì dường như cũng có lịch sử ăn cắp mà nhỉ? Hơn nữa rất am hiểu vu oan hãm hại." Sở Từ cười mỉa một tiếng.
Dì Hoàng thay đổi sắc mặt: "Ngày hôm qua con gái của tao vẫn luôn ở bên bạn nó, mày đừng hất chén nước bẩn lên người nó!"
Sở Từ cũng chỉ thuận tiện nói một câu thôi. Nếu dì Hoàng đã mở miệng chỉ
sợ nói chính là sự thật. Nếu không quay đầu lại người khác cẩn thận hỏi
thì lòi. Bà cũng không ngu đến mức sẽ bại lộ bản thân.
"Lúc tôi
đi trạm thu mua lửa ngoài ruộng mới bốc cháy không bao lâu. Cho nên trên đường cũng không gặp được nhiều người. Ngoài mấy đứa nhỏ này cũng chỉ
nhìn thấy mấy người già ngồi ở cửa nhà nói chuyện phiếm. Lúc trở về thì
sắc trời đã tối. Mặc dù là đi đường lớn, nhưng dù sao trời tối không có
ai thấy cũng bình thường." Sở Từ nói.
"Vậy cũng chín là không có ai có thể chứng minh mày trong sạch?" Dì Hoàng vội vàng nói tiếp.
Sở Từ lạnh lùng nhìn chằm chằm bà, trong lòng nhất thời bắt đầu tính toán. Nhưng không đợi nàng nghĩ xong mở miệng thì trong đám người tách ra một con đường. Chỉ nhìn thấy Từ Vân Liệt đi tới, trực tiếp nhìn mọi người
nói: "Tôi có thể chứng minh."
"Từ Đại?" Dì Hoàng sợ hãi.
Những người khác cũng đều sững sờ ngay tại chỗ, còn Trương Hồng Hoa trong
nháy mắt nóng nảy lên: "Thằng cả à, con xem náo nhiệt cái gì!"
"Mặc dù tôi không nghe thấy, nhưng những lời mọi người vừa mới nói em trai
của tôi đã viết xuống giấy. Vốn dĩ chuyện này tôi không nên ra mặt,
nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn mọi người oan uổng Sở Từ." Từ Vân
Liệt dừng một chút mở miệng nói tiếp: "Tối hôm qua tôi ở gần đó đến nửa
đêm mới về nhà. Thời gian Sở Từ qua lại trạm thu mua không đến một
tiếng. Trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có khả năng đi trộm đồ. Lúc cô từ trạm thu mua trở về cũng không có ra ngoài nữa, hai chị em
bọn họ dựa vào ngọn đèn ở trong sân làm việc đến nửa đêm."
Mọi
người hơi ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Vân Liệt sẽ nói
chuyện giúp Sở Từ. Dù sao chuyện giữa nhà họ Từ và Sở Từ cũng ầm ĩ rắc
rối. Theo lý thuyết, giữa bọn họ hẳn là nhìn nhau như kẻ thù. Nhưng tại
sao nó lại khác nhau?
"Mày là cố ý nói chuyện giúp nó chứ gì?
Chúng tao mới không tin đâu. Hơn nửa đêm mày không trở về nhà còn ở gần
từ đường làm gì? Mày từ đâu có tật xấu này vậy?" Dì Hoàng nhất thời trợn mắt xem thường, không chút khách khí đánh trả.
Sở Từ chết tiệt, bà cũng không tin lần này còn không đuổi nó đi!
Đừng nói là dì Hoàng không tin, chính là bản thân Sở Từ cũng cảm thấy hiện
tại Từ Vân Liệt là đặc biệt giúp nàng, cũng không cảm thấy hắn đang nói
sự thật.
Sắc mặt Từ Nhị đỏ bừng sắc, dưới sự chú ý của mọi người
viết xuống từng câu từng chữ lời dì Hoàng mới vừa nói. Sau khi Từ Vân
Liệt xem qua sắc mặt không thay đổi nói thẳng: "Mấy ngày nay tôi về nhà, ngoại trừ tối ngày hôm qua ngủ chung với thằng hai ở nhà họ Từ. Buổi
tối mấy ngày khác tôi đều ngủ trong đống cỏ khô bên cạnh, nơi này im
lặng cho nên tôi thích ở, có vấn đề gì?"
"Tôi là quân nhân, trong đội ngũ cũng có kỷ luật, sẽ không lừa mọi người trong chuyện như vậy." Từ Vân Liệt rất nghiêm túc nói.
Những lời hắn xác thật là sự thật. Hôm qua sau khi trở về nhà họ Từ, nửa đêm
buồn đến phát điên cho nên đi bộ một vòng ở trong sân. Kết quả lại nhìn
thấy phòng ba mẹ đèn sáng, từ cửa sổ mơ hồ nhìn thấy hai người không
biết đang nói cái gì sắc mặt khó coi. Hắn cũng có thể đoán được, trong
lòng hơi bực bội. Cho nên đến gần đó ngây người mấy tiếng. Nếu không
phải lo lắng thằng hai suy nghĩ nhiều căn bản là sẽ không trở về ở.