Chỉ nhìn thấy Hoàng Kiến Tân đứng ở cuối đám đông, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt khẽ nhếch lên, gương mặt tái nhợt.
Sở Từ nhìn từ bên cạnh có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh chảy ra từ trán gã,
còn có đôi chân hơi run rẩy.
Đây cũng không phải là tức giận mà
là sợ hãi. Sở Từ mím môi, nhịn không được hơi tò mò. Chẳng lẽ tên đồng
lõa chính là Hoàng Kiến Tân? Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện trong lòng
Sở Từ rất sốc. Hoàng Kiến Tân này mặc dù bỏ học, nhưng dù sao cũng đọc
sách nhiều năm như vậy, hoàn toàn có thể dựa vào những tri thức đó đi
tìm được một công việc cũng không tệ lắm, tiền lương cũng sẽ không quá
thấp, ít nhất sẽ có chén cơm sắt cả đời ăn uống không lo. Bên cạnh đó,
dáng vẻ của gã xuất sắc. Bây giờ gia cảnh cũng không nghèo khổ, cưới một người vợ tốt vẫn là có thể, hoàn toàn không có lý do gì phải đi trộm
đồ?
Không phải là vì đối phó chị dâu Tôn Bách Linh này chứ? Sở Từ nhịn không được nghĩ đến. Nhưng trước mắt, Sở Từ mặc dù đoán được đồng
lõa là ai. Nhưng không thể nói thẳng, chỉ im lặng ở một bên lẳng lặng
quan sát, cũng có vài phần xem biểu diễn.
Hiện tại dáng vẻ của Hoàng Kiến Tân mặc dù nói đáng thương. Nhưng đó cũng là xứng đáng, sớm biết như vậy lúc trước đừng làm?
Tên lưu manh kia bị ông già tát một cái hơi choáng váng, lảo đảo một cái đã té ngã, chật vật bò dậy từ dưới đất: "Đừng đánh! Tôi cũng không muốn
trộm đồ của mọi người, là người trong thôn mọi người tự tìm đến tôi."
Trong lòng tên lưu mạnh cũng hơi uất ức. Mặc dù hắn bình thường hơi vô lại,
nhưng ỷ vào tính tình nóng nảy cứng rắn cũng có đàn em phía sau, trải
qua cuộc sống cũng coi như không tệ. Mấy người trước đó một chàng trai
thông qua đàn em của hắn tìm đến hắn, nói là muốn hợp tác với hắn,
chuyện có thể kiếm tiền hắn đương nhiên sẵn sàng. Buổi tối mấy ngày
trước ra tay lén lút đến, thừa dịp bóng đêm gặp qua thằng nhóc kia đã
mấy lần, mà cùng ngày cũng coi như thành công, vào tay hơn 380 đồng, cho thằng nhóc 50, tiền còn dư lại và đồ đặc bọn họ chia đều cho ba người.
Chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ xui xẻo như vậy, tiền chưa xài hết đã bị người tìm tới cửa.
Nếu người trong đồn tìm đến cửa hắn không sợ, hắn có thể tìm quan hệ. Nhưng cố tình không hiểu từ đâu rước lấy một tên bộ đội! Nghe nói đối phương
còn là Đại đội trưởng. Mặc dù là chức vụ nhỏ, nhưng người ta có công.
Người trong đồn nói mấy tháng gần đây lúc Từ Vân Liệt đánh giặc thì tổ
chức quân đội trước sau đánh đuổi quân địch tấn công bảy lần, rất dữ
dội. Bởi vậy bị hư lỗ tai, còn đạt được danh hiệu Anh hùng chiến đấu,
công hạng nhất. Hiện tại trở về là dưỡng bệnh, bệnh này nếu không dưỡng
tốt thì nhà nước cũng sẽ tìm lối thoát cho hắn. Vậy cũng không dễ chọc!
Tên lưu lạnh uất ức một hơi, xê dịch người, run rẩy nói tiếp: "Là họ Hoàng, gã thông qua Tiểu Hắc tìm tôi, còn chia cho gã 50 đồng nữa! Cho nên mọi người đòi tiền cũng nên tính lên gã một phần!"
Hắn vừa nói ra lời này mọi người đều sửng sốt.
Họ Hoàng? Thôn Thiên Trì có không ít gia đình họ Hoàng, chỉ dựa vào một dòng họ này cũng tìm không thấy người.
Nhưng cùng lúc đó, Thôi Hương Như và Trương Quế Vân cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần người này không nói đến Sở Từ là được. Mà lúc này
Trương Quế Vân lại lập tức đưa ánh mắt xin lỗi về phía Sở Từ.
"Tên là gì? Bao nhiêu tuổi, mày nhìn xem trong chúng tao có tên đó hay không, có thì chỉ ra!" Ông già trong thôn lại nói.
Tên lưu manh ngẩng đầu đảo mắt qua trong đám người. Cuối cùng chỉ vào một
hướng: "Chính là gã! Mặc dù mỗi lần tôi thấy gã đều là trời tối. Nhưng
cũng nhìn thấy rõ ràng, trông giống như trai bao, có một nốt ruồi đen
lớn trên bàn tay phải!"
Lướt một chút, ánh mắt mọi người đều nhìn qua. Khi nhìn thấy gương mặt của Hoàng Kiến Tân mọi người đều sửng sốt.