Dì Hoàng cũng sợ hãi, vừa rồi lúc tên lưu
manh nói một tên họ "Hoàng" thì trong lòng bà còn đang chửi thằng nhóc
cùng tộc đui mù nào lại ăn trộm đồ. Nhưng bây giờ con trai mình biến
thành tên ăn trộm bị bà chửi mấy ngày qua. Bà hơi bối rối.
"Chờ đã! Mày nói hưu nói vượn cái gì, nhà của tao cũng bị trộm mà!" Dì Hoàng vội vàng nói.
Mặc dù ruộng lúa nhà bà bị hủy chỉ còn lại không được hai mẫu. Nhưng ngày
tập thể đốt rơm bà cũng tham dự, trong nhà cũng không có ai. Lúc trở về
Tôn Bách Linh nói cho mọi người biết mất hơn 20 đồng tiền, cho rằng Tiểu Lan lấy trộm còn chửi cả đêm.
"Phi! Là con trai bà cầu tôi trộm, còn nói phòng chị dâu gã là một phòng ở phía đông, không tin chính bà
hỏi gã đi!" Tên lưu manh trợn mắt, liếc mắt xem thường một cái nói
thẳng.
Cả người Hoàng Kiến Tân run lên. Lúc này ánh mắt Tôn Bách
Linh lập tức đảo qua: "Tốt! Cả nhà mấy người đang nuôi loại người nào
vậy? Lớn trộm, nhỏ cũng trộm! Vậy mà còn xúi giục người khác đi trộm
phòng chị dâu nhà mình! Hoàng Kiến Tân, tôi không phải là không cho cậu
đi học sao? Tại sao cậu lại độc ác như vậy?"
Tôn Bách Linh lần này cũng thật tức, hai mắt trừng giống như viên thủy tinh, ước gì có thể nuốt đứa em chồng này.
"Em không có! Là hắn vu oan cho em!" Hoàng Kiến Tân vội vàng nói.
"Vu oan cho cậu? Vậy cậu hãy nói thật ra tại sao bọn họ lại vu oan cho cậu? Trước kia cậu không phải ở trường học chính là ở trong thôn, người ta
làm sao sẽ biết cậu?" Tôn Bách Linh chỉ vào mũi lại chửi.
Đối với người nhà chồng này, cô không có để mắt một người. Mẹ chồng keo kiệt
tham lam, cả ngày so đo một chút lợi cực nhỏ, lòng tràn đầy cảm thấy con dâu không phải là người, ước gì có thể làm cho con dâu giống như trâu
mà sai bảo. Cô em chồng đôi mắt lanh lợi, học hết mười phần tính cách
của mẹ chồng, tương lai trưởng thành một đức hạnh sống buông thả. Còn
chồng, mềm yếu ngu hiếu, không rên một tiếng có thể làm tức chết người.
Nếu không phải xem còn có vài phần thành thật thì cô cũng không muốn
chịu tội! Mà đứa em trai này... đó chính là một mặt hàng ăn một đằng nói một nẻo!
Bình thường ở trong nhà cũng không thích làm việc, rõ
ràng thành tích không tốt lại cả ngày ảo tưởng chuyện sau khi thi đậu
đại học, không nghe khuyên bảo. Hơn nữa một khi ở trước mặt gã nói nhiều vậy lỗ mũi đều hết lên trời, quả thật làm người ghét.
Nhưng cô
vốn dĩ nghĩ rằng những người nhà này sẽ không gây tai họa cho người
trong nhà. Nhưng không nghĩ tới sẽ ném mặt mũi ra bên ngoài!
Tôn Bách Linh tức giận đến mức ngực khó thở, tưởng tượng đến phòng mình bị em chồng để lộ ra cả người cô đều khó chịu.
"Anh nhìn xem đứa em trai này của anh đi! Anh còn cả ngày nói tốt cho nó,
muốn để cho nó đi học! Nó cứ như vậy, tương lai có thể có tiền đồ gì
lớn? Hôm nay có thể trộm đồ, tương lai còn không biết có thể trộm cái gì nữa!" Tôn Bách Linh nói với chồng bằng đôi mắt đỏ và chống hông.
Hoàng Kiến Dân còn đang ở trong ngạc nhiên vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.
Hiện tại nghe được lời vợ nói mặt đều xấu hổ đỏ bừng.
"Im đi, người phụ nữ hôi hám kia!" Hoàng Kiến Tân càng tức, há miệng hét lên.
Mọi người theo bản năng cách xa cả nhà này một chút, mà già trẻ cả tộc họ Hoàng này đều đổ lỗi cho cả nhà này.
"Thật sự là... may mắn, may mắn ly hôn..." Thôi Hương Như bị sợ hãi trước
cảnh này, túm ống tay áo của Sở Từ buồn bã lầm bầm một câu.
Tên
ăn trộm này đã tìm được rồi, chuyện còn lại nằm ngoài tầm kiểm soát của
nàng. Nhưng nhìn thấy Thôi Hương Như lẻ loi một mình, trong lòng nàng
không có cảm giác gì. Đột nhiên thoáng nhìn thấy một người đàn ông đứng
bên kia giống như một cây tùng ma xui quỷ khiến nói: "Chị Hương Như, chị thấy Từ Đại là người thế nào?"