Trái tim của Sở Từ nhảy lên, liếc nhìn Thôi
Hương Như một cái. Trên thế giới này người hiểu biết nguyên thân nhất
không phải em trai Sở Đường, mà là Thôi Hương Như quan hệ hàng xóm không hề có huyết thống này. Trước kia hai người qua lại không ít, Thôi Hương Như biết rất rõ mọi thứ về cô. Trước mắt nhìn thấy nàng còn có thể pha
chế dược liệu ngạc nhiên cũng là bình thường.
Mặc dù nói tính
tình Thôi Hương Như hơi nóng nảy, nhưng tâm địa lương thiện, là người
bạn rất tốt. Nàng thật ra không muốn bởi vì lý do mượn xác hoàn hồn lại
ngày càng xa cách với chị.
"Trước kia em cũng không thích nói
chuyện, đều là chị hỏi em mới trả lời. Nhưng bây giờ lại còn có thể bàn
chuyện buôn bán với thím Quế Vân. Nếu là trước kia em sẽ không biết
những việc này..." Thôi Hương Như càng nói càng cảm thấy kỳ quái. Nhưng
trong lòng yếu ớt cảm thấy cuộc sống hiện tại của Sở Từ rất tốt, càng
làm cho người kiên định. Trước kia cô ngay cả nuôi sống bản thân cũng
khó khăn.
"Chị Hương Như, trước khi chị chưa gả đến đây em đã gặp được một ông lão tương đối lợi hại dạy em một số bản lĩnh. Nhưng khi đó em còn nhỏ tuổi không nhớ được, trong mấy tháng nay em liên tục mơ về
quá khứ. Cho nên trí nhớ khôi phục không ít. Nhưng việc này tương đối mơ hồ, nói ra người khác nhất định sẽ cảm thấy em mê tín. Đến lúc đó bị
mọi người chỉ trích lại không tốt lắm." Sở Từ lại lấy cớ nói.
Thôi Hương Như ngẩn người: "Nằm mơ? Đó là không thể nói, bằng không người khác còn tưởng rằng thần tiên tìm tới em đó!"
Sở Từ thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một hồi đi vào nhà lấy ra mẫu quần áo
mình vẽ mấy ngày nay để làm cho Thôi Hương Như xem, mượn cơ hội chuyển
hướng chủ đề.
Thôi Hương Như có ưu điểm là ngây thơ và chân
thành. Nhưng chắc chắn cũng giống như bốn chữ này. Đối với người nhà tâm tư chị rất đơn thuần, chỉ biết trả giá, sẽ không so đo được mất. Mặc dù giờ phút này không tin lời của nàng, cũng không tim ra vấn đề nàng cố
tình che giấu nó.
Cũng chính là vì loại tính cách này của chị, Sở Từ vẫn luôn nhịn không được mềm lòng che chở chị.
Mẫu quần áo Sở Từ lấy rất bình thường, nhưng đã tiến bộ hơn trước kia không ít. Hiện tại cũng có thể may vá trước mặt, không đến mức thường xuyên
bị đâm ngón tay giống ngay từ đầu. Mà Thôi Hương Như vận dụng tay nghề
may vá trời cho, Sở Từ dựa theo sách Phúc Duyên tự học, dứt khoát thỉnh
thoảng chỉ cho nàng một chút. Mặc dù năng lực may vá của nàng không
mạnh. Nhưng sau lưng có chỗ dựa, làm thầy vẫn có thể.
Nhưng cuộc
sống nhàn nhã này cũng không có che dấu được u ám trên đầu Sở Từ. Thời
gian ba ngày còn chưa đến, tin tức Sở Từ phải dọn ra từ đường cũng đã
truyền cho mọi người đều biết. Ở trong ánh mắt đồng tình của người khác, Sở Từ trước một đêm kỳ hạn quy định tìm đến thôn trường chọn ra vị trí
nhà mới của mình.
Đất nền trong thôn bình thường đều miễn phí, có thể chọn xây nhà. Nhưng diện tích cũng có hạn chế, là căn cứ theo đầu
người để tính toán. Sau khi ngôi nhà xây xong sẽ có cán bộ chuyên môn
trong thôn đến đo lường. Nếu như vượt qua phạm vi tự nhiên phải trừng
phạt, hoặc là trả tiền đền bù, hoặc là hủy đi kết cấu ngôi nhà.
Nhân khẩu trong nhà Sở Từ có hai người. Nhưng nàng có ý kén rể nên mua hai
bình rượu ngon cho thôn trường. Cho nên chia diện tích nền cũng không
quá nhỏ.
Mà vị trí được chọn còn ở gần mấy mẫu ruộng nhà mình,
cách từ đường cũng không xa. Mà bên trái đất nền có hồ nước không lớn
không nhỏ, dựa vào cái nhìn của Sở Từ tuyệt đối là nơi phong thuỷ tốt.
Đương nhiên càng quan trọng là yên tĩnh hơn.
Vốn dĩ trong thôn có không ít người chờ coi chê cười Sở Từ. Nhưng tin tức cô muốn xây nhà
vừa truyền ra trong chớp mắt mọi người sợ ngây người.
Sở Từ từ
trước đến nay chính là người nghèo nhất trong thôn, trước kia lại càng
nghèo đến mức hái rau dại để sống qua ngày. Nhưng nghĩ đến hái rau dại,
tất cả mọi người cảm thấy hơi mê mang. Dường như đã rất lâu không phát
hiện Sở Từ ăn rau dại thì phải? Nhiều lắm có thể thấy cô hái một số cỏ
không có ai dùng mà thôi.