Không thể không nói, ngày Sở Từ dọn ra từ
đường mọi người vây xem đều là một trạng thái phức tạp. Con bé mập này
vẫn luôn quá thê thảm đột nhiên có thể sống trong một ngôi nhà ấm áp và
ổn định giống như bọn họ, thật sự cho bọn họ một cú sốc không nhỏ.
"Mấy người có phát hiện con bé Sở Từ kia đã giảm cân rất nhiều không ốm xuống không?" Trong đám người có bà dì than thở một câu.
"Gần đây tôi luôn cảm thấy Sở Từ giống như mấy đứa trẻ khác, từng bước một.
Lần trước tôi nhìn thấy nó thì eo nó giống như heo nhà tôi. Bây giờ mỡ ở trên người cũng biến mất. Gương mặt cũng đẹp. Bà nhìn một cái, gương
mặt còn xinh đẹp hơn Sở Đường một chút, có nét giống Tú Hòa..."
Sở Tú Hòa chính là mẹ ruột của Sở Từ, dáng vẻ dĩ nhiên không cần phải nói. Đó chính là một đóa hoa trong thôn. Khi trưởng thành lại càng xinh đẹp.
"Đáng tiếc, nếu người không phải bị cậu hai Từ chà đạp tương lai khẳng định
cũng có thể tìm được mối hôn sự tốt. Hơn nữa nếu con bé tiếp tục ốm
xuống, không chuẩn tương lai ngày càng đẹp..." Lại có người nói.
Nói tới đây có một sự sạch sẽ kỳ lạ bên cạnh.
Nói đến một mối hôn sự tốt, trong lòng mọi người vẫn là lắc đầu. Lời này
cũng chỉ là nói chơi, không thể xem như sự thật. Dù sao Sở Từ và Từ Nhị
kết hôn hơn một tháng, ai biết trong bụng có phải đã có hạt giống hay
không? Hơn nữa, cho dù không có Từ Nhị cũng không được. Bởi vì tâm Sở Từ lớn, còn muốn kén rể. Căn bản là không gả ra ngoài, con trai tốt nhà ai lại đi ở rể cho đứa con hoang như cô chứ?
Giọng nói của mấy dì
thím này không nhỏ. Sở Từ cũng đều nghe thấy được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía đó. Đôi mắt ảm đạm và lạnh lẽo của nàng trong chớp mắt làm
cho lòng người chợt lạnh, vội vàng đều ngậm miệng.
Sau đó tiếp
tục dọn đồ ra khỏi từ đường, cũng may số lượng thật sự ít, đồ quý giá
đều đặt trong không gian, bên cạnh cũng chỉ có hai cái rương gỗ to. Nàng đã nói với Thôi Hương Như, trước khi xây nhà xong thì đến ở nhờ chỗ chị một thời gian. Nhưng cũng may trong thôn xây nhà rất nhanh. Nếu cô bao
cơm thì hầu hết lao động trong thôn đều sẽ đến giúp đỡ. Gần như chưa đầy một tuần đã có thể hoàn thành, tốc độ này thậm chí không phải là nhanh
nhất. Nàng nghe Thôi Hương Như nói, năm đó nhà ngói gạch xanh khang
trang của dì Hoàng chưa đến ba ngày đã hoàn thành. Khi đó dì Hoàng còn
thầm trách thợ xây làm chậm.
Lúc Sở Từ dọn đồ thì có cán bộ thôn đứng bên cạnh nhìn, như thể sợ nàng sẽ dọn quá chậm.
Ngay khi nàng bước chân ra khỏi phòng, chỉ thấy tất cả mọi người nhìn hai
cái rương gỗ to trước mặt nàng. Ở đây có hơn phân nửa là phụ nữ trung
niên, cũng không có ai sẵn sàng bước lên giúp một tay. Thôi Hương Như
thật ra muốn giúp, nhưng cơ thể chị đi đường nếu nói giống như cây liễu
bị gió thổi cũng không quá. Nàng cũng không dám tùy tiện nhờ vả, miễn
cho chị khom lưng mệt mỏi.
Nhân duyên không tốt cũng không trách
được người khác. Sở Từ kêu rên một tiếng, tương lai một ngày nào đó nàng sẽ làm các thôn dân này nhìn nàng cười toe toét, cũng không dám nhắm
vào nàng nữa!
Sở Từ khụyu chân chồng hai cái rương lên nhau, cơ
thể vững chắc ép xuống, trên tay dùng hết sức, nhất thời hai cái rương
rời khỏi mặt đất. Mọi người gần đó ngạc nhiên đến ngây người lui về phía sau.
Sức lực này cho dù đàn ông cũng không thể sánh được.
Nhưng mới đi được một bước, bị rương ngăn cản tầm mắt đột nhiên rộng thoáng
lên, rương phía trên lúc này lại nằm trong tay Từ Vân Liệt.
"Ở chỗ Thôi Hương Như phải không? Em dẫn đường đi." Từ Vân Liệt nói.
Sở Từ hơi sửng sốt, trong ba ngày này trong thôn cũng không có người nhìn
thấy Từ Vân Liệt. Giống như là đột nhiên biến mất, thậm chí còn có người hoài nghi hắn về quân đội. Không nghĩ tới lúc này hắn lại xông ra, cũng quá đúng lúc!