Một câu của Sở Từ không biết làm cho Thôi
Hương Như ngạc nhiên ngây người một hồi giống như khúc gỗ. Sau khi thấy
dáng vẻ cô không chút nào để ý, lúc này mới hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Lát nữa qua hỏi thím Quế Vân. Chuyện này vẫn là hỏi thăm một chút mới tốt,
càng phải biết được nhà bọn họ còn họ hàng gì. Nếu không tương lai em
kết hôn, kết quả đối phương cùng tộc cùng tông với em, em phải làm sao
đây? Cũng không thể lại bị liên lụy lần thứ hai." Thôi Hương Như vội
vàng nói.
"Được." Mặc dù Sở Từ không chuẩn bị tìm chồng ở trong thôn này. Nhưng cũng đồng ý đề nghị của Thôi Hương Như.
Nàng là một người sống trưởng thành, cũng không thể chui ra từ tảng đá bị
nứt, cũng phải hiểu biết một chút về tình huống ba mẹ của mình mới được.
Thôi Hương Như đặt chuyện này ở trong lòng. Buổi tối sau khi ăn cơm với cô
xong lập tức đi mời Trương Quế Vân qua. Dù sao cũng chỉ cách một vách
tường, không mất công. Mà Trương Quế Vân biết được chuyện hai người tò
mò đã dở khóc dở cười nói: "Thím còn tưởng rằng là chuyện gì nữa, nghiêm túc như vậy làm cho thím thật sợ hãi..."
"Ba cháu họ Từ..."
Nhưng mà nói tới đây Trương Quế Vân sửng sốt, trừng mắt nhìn Sở Từ nói:
"Thật ngạc nhiên, may mắn con bé cháu đã ly hôn. Bằng không chờ mọi
người hồi phục lại tinh thần cháu đã có thể xong rồi!"
Sở Từ vừa nghe họ "Từ" khóe miệng co giật dữ dội. Họ Từ, lại chung một thôn với Từ Nhị...
Bởi vì từ nhỏ Sở Từ theo họ mẹ. Cho nên lúc trước mọi người đều quên điều
tra việc này. Nếu khi đó có người nhớ tới chuyện này, khẳng định sẽ ngăn cản không cho nàng mang Từ Nhị về.
"Thím đừng lo lắng, trước nói một chút đi. Dù sao cháu và Từ Nhị cũng không xảy ra chuyện gì. Bây giờ đã cắt đứt hoàn toàn, không có việc gì." Sở Từ nói một câu.
Ánh
mắt Trương Quế Vân kỳ lại và hơi ảo não. Chuyện lớn như vậy tại sao lúc
trước lại quên mất chứ? Nhưng cũng không thể trách bà. Dù sao hiện tại
đàn ông trong thôn hầu hết cưới người ngoài thôn, rất ít có người nhớ
tới quy tắc ban đầu của thôn. Hơn nữa lúc bà gả tới thì mẹ Sở Từ đã sớm
đi, tình huống ba Sở Từ bà cũng chỉ là ngày thường hỏi thăm mới biết
được, không để lại ấn tượng quá sâu sắc. Cho nên lúc ấy cũng không thể
đúng lúc ngăn cản.
"Thím cũng là nghe người khác nói. Ba cháu họ
Từ, tên Từ Phú Niên, có hai em trai và một em gái. Ông nội cháu cũng là
người đi đánh giặc mất sớm. Cho nên là bà nội cháu ngậm đắng nuốt cay
nuôi lớn ba cháu và mấy đứa em. Nhưng trước kia trong nhà ba cháu cũng
không nghèo. Mặc dù kiếm không nhiều như người khác, nhưng bên ngoài
dường như có họ hàng rất khá giả, thường xuyên có tiếp tế. Nhưng về phần là loại họ hàng gì thím cũng không rõ ràng lắm. Thím cũng hỏi qua người khác, mọi người cũng không biết được nhiều. Chỉ nói có thể là anh em họ hàng xa với ông nội cháu..."
"Trước khi ba cháu kết hôn không
phải bỏ chạy sao? Mọi người chúng ta đều đoán ông ấy đi nhờ vả họ hàng.
Chẳng qua người này quá thiếu đạo đức. Cho dù muốn chạy cũng nên kết hôn xong mới đi chứ, để lại một mình mẹ cháu bị nhiều người xem thường như
vậy." Trương Quế Vân lại nói.
Sở Từ nghe xong hơi sửng sốt. Nàng
kế thừa ký ức của nguyên thân, trong trí nhớ có quá ít tin tức liên quan đến ba ruột. Nhưng khi còn nhỏ nguyên thân không hiểu chuyện, cũng
không rõ tại sao mẹ chết vì ba bỏ đi. Cho nên còn từng hy vọng ba ruột
của cô một ngày kia từ trên trời giáng xuống dẫn theo cô và Sở Đường
cùng nhau thoát khỏi bể khổ. Sau khi trưởng thành, loại suy nghĩ này đã
không còn, hoặc là nói hoàn toàn thức tỉnh. Cho nên ký ức chỉ để lại một ít oán hận và lảng tránh.