Cộng thêm lớn nhỏ khoảng mười mấy đứa trẻ,
lớn nhất hẳn chính là anh họ Tần Trường Bình kia, hơn 20 tuổi. Nhưng
trên mặt hơi đỏ, xem ra là bị không trâu bắt chó đi cày làm ra.
Trận lớn như vậy thật sự làm cho Thôi Hương Như và Trương Quế Vân sợ hãi, đã sớm nghe nói nhà họ Sở nhiều người. Lúc này vừa thấy thật đúng là...
danh bất hư truyền!
"Sở Từ! Nếu... nếu họ hàng của cháu đến, thím và Hương Như chỉ sợ ở lâu cũng không tốt..." Trương Quế Vân hơi khó xử nói.
Họ hàng thật sự của Sở Từ đến, quan hệ hàng xóm của bà còn chắp vá tính là cái gì? Nếu không đi cũng không tốt? Huống hồ thật sự ở lại ăn cơ chung với một đám trẻ con như vậy, bà cũng không chịu nổi!
Sở Từ nghe
được câu này của Trương Quế Vân, nhìn mợ Vương thị trên mặt hiện lên một chút không vui: "Mợ giới thiệu một lần nữa, đây là ai."
"Con của tao Thiên Dũng, Thiên Kiệt và Thiên Hoa. Đây là Phương Phương và Bình
Minh nhà cậu hai mày..." Vương thị vui rạo rực, cũng không cảm thấy mệt
nói thêm một lần.
Bà cũng không tin Sở Từ có thể đuổi bọn nó đi.
Hôm nay đến đều là mấy đứa trẻ. Bất luận là trưởng bối nhà nào đều sẽ
cảm thấy đứa trẻ là biểu tượng của linh vật, tuyệt đối không có đạo lý
đuổi đứa trẻ đi. Hơn nữa, bà đã hỏi thăm qua thợ xây nhà cho Sở Từ mấy
ngày hôm trước về bữa cơm nó bao, mỗi bữa đều là thịt. Đối với người
ngoài có thể như thế, đối với người trong nhà tất nhiên là phải gấp đôi
mới được!
"Mợ nói quá nhanh, tôi còn chưa nghe rõ, cứ như vậy mời vào cửa cũng không tốt. Cho nên làm phiền mợ lại giới thiệu từng đứa
cho tôi biết..." Sở Từ cười khẩy một cái nói tiếp: "Huống hồ trong nhà
tôi đang có khách khác. Nếu đã gặp mặt, không có lý do gì để chào hỏi
lẫn nhau, mợ nói có đúng không?"
Vương thị trừng mắt liếc nhìn Sở Từ: "Mày không phải là cố ý chứ, anh họ chị họ của mình cũng không biết sao? Nói ra không phải làm cho người khác chê cười hả?"
"Trước
kia nhà họ Sở đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà. Nếu không phải mấy người đã từng
nuôi A Đường thì giữa chúng ta ngay cả họ hàng cũng không tính, bọn họ
lại tính là anh họ chị họ gì? Tôi không biết bọn họ có gì phải ngạc
nhiên?" Sở Từ thuận miệng nói.
Tâm tình đang bạo động, ngay cả lời thô tục đều tự động chạy ở trong đầu một lần.
Công việc của tiểu hòa thượng Ngộ Trần lại bận rộn, ở bên cạnh lẩm bẩm đọc
thần chú thanh tâm. Trước kia nàng nhìn tiểu hòa thượng không vừa mắt,
cho nên cũng lười nghe. Hiện tại cẩn thận vừa nghe thật sự có thể dùng
được.
Tiểu hòa thượng đọc thần chú có rất nhiều loại, mà những
tác dụng và lực lượng đều dùng để đổi công đức của nàng. Cho nên không
cần dùng vô ích, không đáng vì người như thế làm cho mình tức giận.
"Mợ cả... Sở Từ nói cũng đúng. Mẹ cháu cũng đã gả ra ngoài nhiều năm như
vậy, em ấy không biết cũng là bình thường. Hai nhà cháu cũng không có
lui tới. Cho nên cháu và Trường Tố vẫn nên trở về thôi." Tần Trường Bình vội vàng nói.
Sở Từ ngạc nhiên nhìn y một cái. Mẹ của Tần Trường Bình và Tần Trường Tố này tên là Sở Tú Trinh, cùng với người mẹ Sở Tú
Hòa đã mất của nàng là hai chị em ruột. Chẳng qua Sở Tú Trinh này lập
gia đình sớm, gả cho người ở thị trấn khác. Cho nên rất ít khi về thôn
Thiên Trì. Ngay cả Sở Từ cũng chưa từng thấy qua hai đứa con của bà.
Nhưng hôm nay nhìn thấy hai người này lớn lên không tệ. Ăn mặc đều rất mộc
mạc, nhưng nhìn ra cũng là người thành thật. Có lẽ nếu không có Vương
thị khuyến khích, hai người cũng sẽ không chạy đến địa bàn của nàng.
Không nghĩ tới lúc này trong lòng Tần Trường Bình và Tần Trường Tố đã hối hận muốn chết. Sức khỏe của mẹ bọn họ không tốt lắm, nhớ ba mẹ ở thôn Thiên Trì. Cho nên kêu bọn họ mang theo quà đến thăm một chút, lại không nghĩ rằng mới đến thôn chưa đến nửa tiếng đã bị Vương thị dẫn theo đến nhà
Sở Từ. Bọn họ vốn tưởng rằng thật sự đến ăn mừng Sở Từ dọn nhà mới.
Nhưng hiện tại nhìn thấy, rõ ràng sẽ không phải một chuyện đơn giản như
vậy!