Sở Từ cười to ra, thậm chí chân thành đến
cực điểm. Nếu không phải vừa mới trải qua kích thích, Vương thị đều sắp
cho rằng Sở Từ là thật lòng mời bà ở lại.
"Em họ của mày bây giờ
không thoải mái. Tao thấy Trường Bình, Trường Tố đến làm khách là được.
Tao... tao đi trước!" Bà nói xong hất tay Tần Trường Bình duỗi đến giúp
đỡ thật mạnh, lập tức kéo Sở Thiên Dũng bỏ chạy.
Sở Từ vừa thấy trực tiếp cười ha ha, vẫy tay về phía bóng dáng bà: "Mợ, lần sau lại đến nha!"
Từ Vân Liệt đứng bên cạnh dở khóc dở cười: "Không phải khi dễ người sao? Em đã vui vẻ như vậy rồi?"
"Đó là tất nhiên. Cmn em sống ở trong thâm sơn cùng cốc này giống như người rừng. Ngày thường muốn ỷ thế hiếp người cũng không được..." Sở Từ một
khi vui vẻ thói quen xấu được nuôi dưỡng trong doanh trại đời trước nhất thời nói ra miệng.
Thôi Hương Như vừa nghe vội vàng túm góc áo
cô. Trương Quế Vân xấu hổ ho một tiếng. Còn hai anh em nhà họ Tần kia
cũng là hơi sốc.
Đứa em họ này cũng thật là thô lỗ...
"Sau này anh giúp em trút giận." Từ Vân Liệt cười cười nói. Sở Từ vừa mới
nói lời thô tục mặc dù hơi khó nghe. Nhưng dáng vẻ sang sảng kỳ thật
cũng không mất vẻ đáng yêu. Hơn nữa, cô chính là tính tình dứt khoát.
Nhưng mỗi ngày lại phải sống theo khuôn phép cũ thu liễm khắp nơi, ngược lại cũng rất vất vả. Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, thỉnh
thoảng buông thả một chút cũng không có gì.
Sở Từ cũng biết thói
quen trước kia của mình không tốt lắm. Nhưng dù sao người dân sống ở
biên cảnh đời trước đều dũng mãnh, rất dễ dàng sẽ bị những người đó ảnh
hưởng một chút. Mấy thứ kia tồn lại ở trong tính cách của nàng. Ngày
thường nhìn không ra, một khi vui vẻ sẽ nhịn không được. Giống như bây
giờ, rất nhớ rượu nữ nhi hồng đời trước, mùi rượu nồng có thể gạt đi nỗi buồn, có thể tan tiếc nuối.
"Hai người..." Sở Từ nhìn qua hai anh em họ Tần nói: "Muốn ăn chung hay không?"
"Có thể chứ?" Đôi mắt Tần Trường Tố sáng ngời.
"Hai người thì không có vấn đề gì." Sở Từ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng như nắng.
Tần Trường Tố vừa thấy Sở Từ gật đầu lập tức cũng vui mừng ra mặt, không
nói hai lời đã tiến lên túm cánh tay Sở Từ nói: "Em họ, em cũng thật thú vị."
"Chuyện vừa rồi anh chị rất băn khoăn, nhưng cũng không
phải cố ý. Mợ cả ngay từ đầu nói với anh chị là em dọn nhà mới, có ý tốt đến thăm em. Ai biết hai người lại không hợp. Nhưng em yên tâm, chị
đứng bên phía em. Bởi vì chị cũng không thích bà! Ha ha!" Tần Trường Tố
cười ha ha nói.
Nếu không phải họ hàng gần chỉ có nhà họ Sở bên
kia thì hai anh em hai người cũng không thích đến. Nhưng xem ra tương
lai nên ít qua lại với nhà họ Sở thì tốt hơn. Thay vì quan hệ tốt với
mấy đứa em họ không đàng hoàng kia, còn không bằng tạo quan hệ tốt với
Sở Từ. Sở Từ này nhìn qua còn đáng tin cậy hơn mấy đứa em họ kia.
Hai anh em bọn họ cô đơn, cũng hâm mộ gia đình khác nhiều anh em họ, có thể làm bạn với nhau. Tương lai một khi gặp được rắc rối cũng có thể giúp
đỡ cho nhau. Cho nên mới đối xử tốt với mấy đứa em họ nhà cậu, cũng cố
gắng lấy lòng bọn họ. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nhiều năm như vậy ánh mắt mấy đứa em họ này nhìn bọn họ càng như là nhìn đồ tốt, một chút lương tâm cũng không có.
Sở Từ cũng thích Tần Trường Tố này, nói chuyện thẳng thắn không quanh co lòng vòng, cười lên ấm áp giống như
mặt trời. Bên cạnh nàng cũng không có bạn bè. Chị Hương Như mặc dù trẻ
tuổi trẻ, nhưng hiển nhiên càng có thể chơi thân với Trương Quế Vân.
Ngày thường hai người ở bên nhau ngoại trừ may quần áo có thể nói một số chuyện, lúc khác đều tồn tại một số chuyện khác nhau.
"Em họ, mẹ anh cũng từng nhắc đến em, có đôi khi cũng lo lắng em sống không tốt.
Chỉ là anh và Trường Tố trước kia không thể đến thăm em. Cho nên cũng
không thể mang tin cho bà biết. Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi. Nếu biết
em sống tốt như vậy bà khẳng định có thể an tâm." Tần Trường Bình vừa
vào nhà vừa nói.
Nói đến đây nói, đột nhiên lại nghĩ tới Từ Vân
Liệt: "Lần trước lúc đến thăm người thân thì có người nói cho anh biết
em đã kết hôn, người này chính là em rể phải không?"