Sở Từ hơi rối rắm, nàng chính là muốn làm anh em với anh Từ. Nếu hắn lại có ý như vậy với nàng, thì nàng còm làm anh em thế nào?
"Hai tên trộm này là cậu mợ của em. Bây giờ đã không còn việc gì." Sở Từ thả chậm tốc độ nói.
Từ Vân Liệt nhìn xem hiểu biết, cũng đoán được. Sau khi gật đầu mới quay
đầu nhìn hai vợ chồng này một cái, lạnh nhạt nói: "Trộm cái gì lấy hết
ra!"
"Không có! Cái gì cũng chưa trộm được!" Vương thị vội vàng nói.
Nhưng Từ Vân Liệt làm sao sẽ tin chứ? Hắn dùng đèn pin chiếu một chút, rương
trong phòng bị lật tung ra. Nhà mới của Sở Từ mặc dù lớn, nhưng trước
mắt cũng chỉ có một căn phòng Sở Từ ở có để đồ đạc đều lật thành như
vậy. Làm sao có khả năng không trộm được đồ chứ?
Hắn cũng không
nói nhảm với Vương thị, đưa đèn pin nhét vào trong tay Sở Từ, chiếu ánh
sáng về phía hai người. Tiếp theo trực tiếp đi qua, không nói hai lời
hai tay ấn xuống, một chiêu đã trở mình hai vợ chồng này, làm cho hai
người quay người nửa quỳ dưới đất. Tiếp theo lục xoát trện người bọn họ, lấy ra không ít đồ.
Trên người Sở Thắng Lợi có hai hộp diêm, 5-6 đồng tiền lẻ, còn có một hộp thuốc lá không quá đắt tiền. Mà trên người Vương thị có nhiều đồ hơn, không biết từ khi nào nhét vào trong túi quả vừng, còn có mấy viên kẹo trái cây hơi tan chảy. Mà tiền có hai phần,
một phần bị quấn lại trong khăn tay, ước chừng có hơn 30 đồng. Một phần
khác có hơn 10 đồng, gom lại vừa vặn 50 đồng.
Từ Vân Liệt nhìn mấy thứ này nhíu mày. Một lát sau, nhặt những thứ dưới đất và nhét lại tất cả vào trong rương.
"Tạm thời để đó đi, sáng mai anh tìm người làm cho em một cái rương có khóa sắt." Từ Vân Liệt lại nói.
Rương gỗ của Sở Từ mặc dù rắn chắc, nhưng dù sao cũng là gỗ. Làm sao có thể
bảo hiểm bằng sắt nặng? Trên người cô có không ít tiền, không chắc tương lai sẽ không thu hút ăn trộm đến nữa. Lần này may mắn phát hiện, tương
lai vạn nhất không phát hiện thì sao?
Lại nói tiếp, tường nhà mới của Sở Từ không đủ cao, phía trên cũng không gắn chút mảnh thủy tinh
nhỏ phòng ăn trộm. Dù sao cũng không đủ an toàn, ngoài ra trong sân nên
nuôi con chó...
"Số tiền này cũng không phải của Sở Từ! Đó là của tao!" Vương thị vừa thấy tiền của mình không còn nhất thời cũng không
nhịn nữa, dùng hết sức thử đứng lên muốn nhào qua.
Bà đứng là sợ
Từ Vân Liệt, nhưng mặc dù lại sợ cũng tuyệt đối không thể đưa tiền này
tiền không công tặng cho người! Thêm tiền chồng của bà tổng cộng hơn 50
đồng đó! Đều đủ tiền đứa nhỏ trong nhà đi học!
"Tại sao bà có
nhiều tiền như vậy? Vương Mỹ Cúc, bà nói rõ ràng cho tôi, số tiền này có phải bà lén lút tiết kiệm hay không?" Sở Thắng Lợi đỏ mặt giận dữ nói.
Ông bình thường thậm chí ngay cả một điếu thuốc cũng không nỡ mua. Người
đàn bà này khen ngược, trong túi một người lại lấy ra 50 đồng! Mấy ngày
trước đó bà còn khóc lóc kể lể bên tai mình nói không có tiền, đều là
giả bộ!
Vương thị cũng nóng nảy: "Ông nói bậy bạ gì đó? Tôi làm
sao có khả năng tiết kiệm được nhiều như vậy! Bên trong có hơn 30 đồng
là Trường Bình cho!"
Sau khi lấy tiền của hai anh em Trường Bình, bà cũng thật sự đi lên bệnh viện thị trấn. Nhưng bác sĩ nói chân Thiên
Dũng không có việc gì, cho một hộp thuốc mỡ bôi 1 đồng 5 hào. Cho nên số tiền này cũng còn dư lại, nghĩ hôm nào mua chút bông làm cho ba đứa con trai mỗi đứa một chiếc áo bông dày và mua thêm chút đồ đạc trong nhà.
Dù sao sắp đến mùa đông, bà cũng không hy vọng con trai chịu khổ.
Từ Vân Liệt nhìn nhìn Sở Từ.
Mà Sở Từ giờ phút này cuối cùng hiểu được ngày hôm đó lúc Vương thị và hai anh em Tần Trường Bình nói gì đó. Lúc ấy nàng đứng ở cửa nhà, cách quá
xa chỉ thấy Vương thị và hai người xúm lại một chỗ. Tiếp theo Vương thị
đi vội vàng, mà Tần Trường Tố dường như ngồi xổm khóc một hồi lâu. Chẳng qua nàng và hai anh em kia không quá thân. Cho nên cũng không tiến lên
hỏi, không nghĩ tới hóa ra tiền của hai người bị Vương thị này cướp!