Mặc dù nói không phải tiền của mình, nhưng
số tiền này cũng không phải của Vương thị. Cho nên Sở Từ da mặt dày trực tiếp lấy về, cười cười nói: "Mợ cả cũng đừng nói dối, số tiền này rõ
ràng mợ vừa mới lục lấy ở chỗ tôi. Đầu óc của anh chị họ cũng không bị
úng nước, tại sao phải cho mợ nhiều tiền như vậy? Nhưng bây giờ mợ đã
đưa lại tôi cũng sẽ không so đo với mợ."
Nàng có thiện cảm với
hai anh em nhà họ Tần kia. Chờ sau này gặp mặt sẽ trả lại số tiền này
cho bọn họ là được. Nàng sẽ không lấy tiền của hai anh em bọn họ.
"Mày bày ra cái trò gì thế? Tiền này sao lại là của mày? Sở Từ, con khốn
kiếp, mày nói bậy bạ gì đó? Xem tao có xé sống mày hay không!" Vương thị nhất thời bùng nổ, hai mắt dường như có thể phóng ra lửa.
Sắc mặt Sở Từ lạnh lẽo, nhấc chân bước qua duỗi tay cho bà một cái tát.
"Nơi này là nhà của tôi, tôi nói đồ này là của tôi ai có thể nói không phải? Tôi khuyên bà thành thật một chút. Nếu không tôi sẽ khua chiêng gõ
trống cho mọi người biết, bà cũng đừng mong làm người!" Sở Từ cười khẩy
nói.
Trong phòng chỉ có bốn người bọn họ. Cho dù Vương thị nói cho người khác nàng ra tay cũng chưa chắc có người tin.
Nhưng nàng cũng biết lời của nàng cũng không có uy hiếp lớn với Vương thị. Dù sao Vương thị này chiếm thân phận là mợ cả. Mặc dù là nửa đêm, nhưng bà là họ hàng lại là trưởng bối, nói bà vào nhà trộm đồ hầu hết mọi người
sẽ cảm thấy là hiểu lầm. Huống chi Vương thị trộm một mình nàng, không
có gây hại cho những thôn dân khác. Bọn họ chưa chắc sẽ lo lắng, không
có khả năng dẫn Vương thị đến đồn công an cho xong việc.
Giữa họ hàng xích mích nhau, cảnh sát cũng không tất sẽ thụ lý vụ án như vậy.
Cả người Vương thị đều sắp điên rồi. Lúc ban ngày Sở Từ đã đánh bà một
hồi, chẳng qua khi đó bà bị Từ Vân Liệt hù nhất thời không phản ứng lại, cũng không so đo với nó. Nhưng bây giờ Sở Từ lại ra tay!
"Con
nhỏ mấy dạy chết tiệt kia, mày dám đánh tao! Tao liều mạng với mày!"
Vương thị nghiến răng nghiến lợi, cả người bắt đầu giãy dụa ý đồ đánh Sở Từ.
Từ Vân Liệt đúng lúc ấn người xuống, lại làm cho bà một chút cũng không thể động đậy.
"Được rồi anh Từ, thả bà đi. Hôm nay nếu bà có thể chạm một sợi tóc của em,
thì em sẽ đưa tất cả tiền tiết kiệm trên người em cho bà!" Sở Từ cười
khẩy nói.
Nàng không có võ công thì thế nào? Chiêu thức mèo ba chân vẫn phải có. Vương thị vội vàng muốn ăn đòn, nàng làm gì phải từ chối?
Từ Vân Liệt xem đã hiểu ý, khẽ nhíu mày thả lỏng tay. Vương thị được thả
cả người giống như không muốn sống nhào về phía Sở Từ. Sở Từ chính là
nhóc mập linh hoạt, trực tiếp xẹt qua. Vương thị nhất thời không kiểm
soát được, trong chớp mắt nhào vào cạnh bàn. Ầm một tiếng đụng đến góc
bàn, trong chớp mắt đỏ một cục, mơ hồ chảy ra tơ máu.
Vương thị
đau đến nhe răng nhếch miệng, ôm đầu quay lại, ánh mắt cực hận. Đứa con
hoang Sở Từ này mấy dạy còn ác độc. Năm đó lúc Sở Tú Hòa chết tại sao
không dẫn theo nó đi chung đi?
Dưới cơn giận dữ, Vương thị đột
nhiên bình tĩnh lại. Đầu óc của bà trong nháy mắt xoay chuyển cực nhanh, trong lòng thoáng chốc đã trở nên hiểu rõ hơn.
Sở Từ này ngoại
trừ ra tay độc ác cũng không có biện pháp gì với bà. Trưởng bối đến nhà
vãn bối không có gì ghê gớm. Bà có thể có rất nhiều cách để giải thích,
căn bản không cần phải lo lắng đề phòng như vậy. Thậm chí cho dù bị ba
chồng nhà mình biết chuyện bà làm thì sao? Bà sinh ba đứa con trai cho
nhà họ Sở, ai có thể làm gì bà?
Thậm chí ngay cả cảnh sát cũng
vậy. Hiện tại bà cũng chưa ăn trộm được gì. Chỉ là đến nhà cháu ngoại
gái lắc lư một vòng thì có thể làm gì?
Ngược lại là Sở Từ... nuôi đàn ông thô lỗ này chứ gì!