Chỉ là Sở Thắng Lợi vừa động bút thì Vương
thị giống như bị điên, không ngừng túm cánh tay ông ý đồ muốn cướp cây
viết trong tay Sở Thắng Lợi. Nhưng lúc này Sở Thắng Lợi cũng nóng nảy,
nghĩ rằng: chuyện này vốn dĩ là bà làm ầm ĩ ra, bản thân mình bị nhiều
người vây quanh nhìn chằm chằm như vậy. Tất cả đều vì bà vợ này phá hư
chuyện. Nhưng bà khen ngược, lại còn ầm ĩ không ngừng!
"Ô ô..." Cặp môi lap xưởng của Vương thị vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể phát ra mấy tiếng nức nở từ trong cổ họng.
Trong lòng Sở Thắng Lợi vốn dĩ thấy phiền, sau khi tránh hai lần nhất thời
cũng không có sức chịu đựng, trực tiếp đẩy Vương thị ra ngoài: "Bà ầm ĩ
cái gì? Còn không phải rắc rối bà gây ra à?"
Nếu không Vương Mỹ
Cúc giựt giây ông đến đây trộm tiền thì ông cũng không đến mức mất mặt
như vậy. Nếu không phải Vương Mỹ Cúc nói bậy câu kia thì Sở Từ cũng sẽ
không đột nhiên bắt lấy nhược điểm lớn như vậy đánh bà một trận. Nếu
không phải ban ngày bà thuận tay lấy đi 200 đồng, bây giờ ông lại càng
không cần ở trước mặt nhiều người như vậy viết giấy nợ! Ông quả thật
chính là mỡ heo che tim mới có thể tin tưởng người đàn bà mê sảng nhà
mình!
Nơi này chính là thôn bắc đó! Mỗi nhà đều đồng lòng, Sở Từ
cho dù thật sự có gì với Từ Vân Liệt cũng không đến lượt ông là một
người thôn nam đến quản lý. Tất nhiên, ông làm trưởng bối có thể ra tay, nhưng chỉ có thể có chừng mực. Mà trong lời nói của Vương thị lại uy
hiếp đến con gái nhiều gia đình ở thôn bắc. Những thôn dân này lại không thể tùy ý hai vợ chồng bọn họ làm bậy!
"Ô ô!" Vương thị té xuống đất, cũng bất chấp đau lại tiếp tục rầm rì.
"Về nhà tôi sẽ xử bà!" Sở Thắng Lợi trừng mắt, tức giận không nhẹ, xoạt một cái đã viết xong. Sau khi ký tên trực tiếp nhét vào trên tay Sở Từ,
cũng bất chấp Vương thị có đồng ý hay không trực tiếp kéo người đi.
Chỉ nhìn thấy trong đêm đen, hai vợ chồng một trước một sau, một người đứng một người nửa ngồi dưới đất giãy giụa, thỉnh thoảng nhìn lại phía Sở
Từ, bước chân không tự chủ được muốn quay lại. Giống như cô dâu bị bắt
buộc gả, ba bước quay đầu một lần, chính là bị Sở Thắng Lợi "ác bá" này
mạnh mẽ túm đi.
Vương thị và Sở Thắng Lợi là người ngoài vừa đi, những người còn lại bắt đầu nhìn chằm chằm Sở Từ và Từ Vân Liệt không tha.
"Sở Từ à, chúng ta hỏi cháu một chút, trong lòng cháu nghĩ như thế nào? Sẽ
không thật sự muốn lại đi theo Từ Đại chứ? Thôn chúng ta mấy chục năm
nay đều không có xảy ra chuyện như vậy, hai anh em cùng cưới một người
thể diện rất khó coi." Một trưởng bối mở miệng nói.
Từ Vân Liệt
là mọi người nhìn lớn lên, từ nhỏ đã cố chấp, người cũng chính trực
lương thiện, muốn chịu trách nhiệm cũng không ngạc nhiên. Nhưng chỉ sợ
Sở Từ không nhận thức rõ được bản thân, thật sự tiếp nhận ý tốt của Từ
Vân Liệt.
Khóe miệng Sở Từ co giật dữ dội, quay đầu trừng mắt nhìn Từ Vân Liệt một cái.
"Anh Từ chỉ nói đùa với mọi người thôi, hai bọn cháu không có chuyện gì. Các vị bà thím yên tâm, cháu bảo đảm sẽ không làm hại tiền đồ của anh ấy."
Sở Từ cười lập tức bảo đảm nói.
Nàng thích chính là đàn ông trông đẹp, dịu dàng còn hiểu chuyện. Từ Đại đẹp có đẹp, nhưng khí chất như
những đồng đội đời trước nàng biết. Nếu ở bên nhau không phải kỳ quái
sao?
"Trời cũng sắp sáng, mọi người không bằng đi về trước, cháu
muốn nói chuyện với Sở Từ một chút." Từ Vân Liệt đột nhiên mở miệng nói.
Sở Từ hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hắn. Có gì để nói chuyện?
Không thể không nói, mặc dù là đến bây giờ mọi người đều cho Từ Vân Liệt một
chút mặt mũi. Thậm chí căn bản sẽ không cảm thấy Từ Vân Liệt sẽ làm gì
Sở Từ trong đêm tối gió lớn, thật sự là điều kiện của Sở Từ... không
xứng.