Trong miệng Từ Vân
Liệt hơi chua xót, trước kia lúc bị người khác khen gương mặt đẹp thì
hắn kỳ thật không thích nghe. Dù sao làm đàn ông, gương mặt căn bản
không quan trọng. Hắn càng để ý là năng lực của bản thân. Nhưng trăm
triệu không nghĩ tới Sở Từ lại yêu cầu phức tạp trong vấn đề này như
thế!
Nếu cô là ghét bỏ mình nghèo vậy còn dễ nói, kiếm tiền là
được. Hắn còn có mấy phần tự tin, nhưng chê mình xấu vậy thì phải làm
sao đây?
Hắn suy xét một hồi lâu, Từ Vân Liệt rốt cuộc cũng mở
miệng, một dáng vẻ ân cần dạy dỗ nói: "Không thể trông mặt mà bắt hình
dong, cuộc sống chú ý đến là đồ thật. Anh không ngu ngốc cũng không
lười, không thích rượu không hút thuốc lá, càng không có thói quen xấu.
Quan trọng nhất chính là nếu em còn muốn chọn một người ở rể thì nhất
định phải tìm người thành thật. Nếu không sẽ dẫn sói vào nhà. Hơn nữa
anh khác với thằng hai. Dù bận rộn hay mệt mỏi anh cũng sẽ làm hết công
việc trong nhà, bảo đảm không có tính gia trưởng."
Từ Vân Liệt mơ hồ nhìn ra Sở Từ vừa mới nhắc đến Từ Nhị. Bởi vậy không chút do dự bán đứng đứa em trai ruột này.
Thấy Sở Từ sững sờ, hắn lại nói: "Gương mặt thằng hai đẹp, nhưng tính nó khó chiều hơn anh, hơi coi thường con gái, người cũng không chịu khó như
anh, là tính tình của một thiếu gia được chiều chuộng. Đó là nuôi trong
nhà. Anh thì khác, mạng hoang dại, không cần chú ý nhiều như vậy, chỉ
cần vợ con ngồi trên giường đất sưởi ấm, em kêu anh làm gì cũng được..."
Mí mắt của Sở Từ nhảy không ngừng, nhìn thấy một thanh niên tốt bị nàng ép tức giận đến mức nói chuyện đều bắt đầu bịa chuyện.
"Được rồi, được rồi, anh đừng mèo khen mèo dài đuôi như bà Vương bán dưa nữa. Em biết anh rất tốt." Sở Từ nói.
Gương mặt u ám của Từ Vân Liệt cuối cùng giảm bớt một chút, lại nói thêm một
câu: "Dù cho gương mặt của đàn ông có đẹp cũng không ai tránh khỏi con
dao của thời gian..."
Khóe miệng của Sở Từ lại giật giật. Nói
thật ra, gương mặt của Từ Vân Liệt không xấu xí chút nào, lại còn rất ưu tú, đầy vẻ nam tính. Chẳng qua có thể là đời trước nàng vẫn luôn tự
nhận mình là đàn ông. Cho nên không có cảm giác quá nhiều.
"Anh để cho em suy nghĩ một thời gian, chuyện này đừng nóng vội." Sở Từ nhìn hắn một cái nói.
Nói xong lại nghĩ tới thái độ của thôn dân nói tiếp: "Anh đừng cứng đầu như vậy, như thể anh chưa từng thấy qua con gái. Chuyện em hứa sẽ dạy võ
thuật cho anh, em nhớ rõ. Tương lai anh cứ dựa theo đó đến. Nhưng nếu có nhiều người hỏi, anh đừng tiếp tục nói những lời này nữa, anh thấy có
được hay không?"
Từ Vân Liệt lần nữa cảm thấy lòng tự trọng của mình đã phải nhận một cú sốc.
"Được." Sau một hồi lâu mở miệng trả lời. Hắn nhất định là không đủ ưu tú.
Tương lai còn phải cố gắng hơn nữa, càng làm cho Sở Từ nhìn thấy một
trái tim chân thành của hắn. Mặc dù hắn xác thật không có thường giao
tiếp với con gái, nhưng cũng không phải một tên lưu manh nhìn thấy con
gái thì không thể bước đi.
Tim của Sở Từ đập hơi nhanh. Nhưng
nàng và Từ Vân Liệt ở bên nhau còn có mấy phần ăn ý. Cho nên cũng không
bắt lấy một chuyện để nói đến cùng. Sau khi bày tỏ thái độ với nhau thì
Từ Vân Liệt đi. Nhưng chưa được mấy tiếng thì người này lại xuất hiện ở
trước mặt. Vì để học tập những kỹ năng võ thuật của Sở Từ.
Lúc Từ Vân Liệt đến trời vẫn còn tối, càng là lén lút tìm một con đường nhỏ mà hắn gần nhất để đi qua. Sở Từ còn cài chốt cửa lớn, miễn cho bị người
xông tới.
Trong sân, đập vào mắt nhất chính là cơ bắp rắn chắc có lực của Từ Vân Liệt. Trên làn da lúa mạch bởi vì huấn luyện mà chảy
nhiều mồ hôi, vài tia nắng sớm chiếu xuống. Nếu như bị phụ nữ trong thôn nhìn thấy không chừng có thể chảy nước miếng.
Đời trước, trong
quá trình Sở Từ huấn luyện không hiếm thấy một cơ thể tốt đến như vậy.
Nhưng những người đó đều cao to thô kệch, hơn nữa trên mặt râu ria xồm
xoàm. Cho nên một chút cũng không có cảnh đẹp như vậy, thật sự không
sạch sẽ và sảng khoái giống như Từ Vân Liệt.