Sở Thắng Lợi chỉ cảm thấy mình sống 45 năm
đêm qua là lần đầu tiên đáng xấu hổ nhất, bị một đứa cháu ép đến mức
không dám hé răng còn chưa hết, còn ở trước mặt người nhiều như vậy viết giấy nợ.
Mà giờ phút này, Sở Phúc Sinh vừa nghe nhất thời lửa giận trong lòng đột nhiên nổi lên, xương cốt già đều hơi run rẩy.
"Mày còn mặt mũi nói vợ mày hả? Mày nói xem mày đã 4-50 tuổi, lại đi theo
phụ nữ chạy tới chỗ Sở Từ ăn trộm. Tiền ăn trộm được mày dùng có thể an
tâm không? 200 đồng cũng không ít, nhưng thằng Sở Đường còn hơn giá đó.
Mày thật là ngu ngốc!" Sở Phúc Sinh nhất thời hét lên.
Trước kia
thành tích của Sở Đường đã rất tốt. Mặc dù thôn bọn họ mấy năm gần đây
không có đứa trẻ nào thi đậu đại học. Nhưng Sở Đường cũng rất có khả
năng trở thành người đầu tiên.
Sinh viên đó chính là làm rạng rỡ
tổ tông. Tương lai đại học có trợ cấp, công việc chính là chén sắt; đừng nói 200 đồng, cho dù là hơn 1000 đồng có thể dễ dàng kiếm về!
Không có mắt nhìn đồ, chỉ lo lợi ích trước mắt đã đắc tội đến hai chị Sở Từ rồi!
"Ba! Ngày hôm qua con cũng không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng bây giờ mọi
chuyện đã như thế này. Ba suy nghĩ biện pháp đi, miệng của Vương Mỹ Cúc
này cũng quá kín, không chịu nói. Nếu đến buổi tối con còn chưa có 200
đồng kia sẽ bị dẫn đến đồng công an!" Sở Thắng Lợi vội vàng nói.
Ông cũng không cho rằng Từ Vân Liệt là đang nói giỡn với ông!
"Mày kể lại chi tiết chuyện tối qua cho tao nghe." Sở Phúc Sinh hút một hớp thuốc thả khói ra, cau mày nói.
Trước mặt là ba mình, Sở Thắng Lợi tự nhiên không dám nói dối, kể chi tiết
chuyện xảy ra ban ngày và buổi tối hôm qua rõ ràng một lần.
Khi
Sở Phúc Sinh nghe được con dâu cả dẫn theo bọn nhỏ đi gây chuyện trong
lòng hơi khó chịu. Nhưng lại nghe được nó xúc phạm và chửi bới Sở Từ,
trong mắt càng thêm tức giận.
Tất nhiên, ngược lại cũng không phải đau lòng cho Sở Từ, mà là cảm thấy Vương thị chỉ biết gây rắc rối.
Mặc dù Sở Từ là cháu ngoại gái của ông. Nhưng nhiều năm như vậy cũng không
có ở chung, tự nhiên là không có tình cảm gì. Hơn nữa, cháu ngoại khác
với cháu nội, đối xử với bọn nó tự nhiên thái độ cũng không có khả năng
giống nhau.
"Ngu ngốc!" Khi Sở Thắng Lợi nói xong, Sở Phúc Sinh
lại mắng một câu, chỉ vào đầu nói: "Sở Từ chính là đứa thông minh, vợ
mày ăn trộm tiền ở đâu ra. Tao nghĩ là nó thấy tụi bây nhận sai nên cố ý nói ra lời này để lừa gạt tụi bây!"
Con trai cả của ông nhìn là
người khôn khéo, trên thực tế lại chỉ biết là tính kế những món lợi cực
nhỏ này. Căn bản chính là không có đầu óc.
Nếu Sở Từ thật sự đã
mất 200 đồng, buổi tối còn có thể ngủ được? Khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đến nhà họ Sở đòi, làm sao có thể yên tâm ngủ ngon ở nhà chứ?
Sở Thắng Lợi sửng sốt: "Gạt con? Nhưng nó nói là thật."
Ông nói xong liếc nhìn Vương thị một cái, chỉ thấy nước mắt của bà lập tức
rơi xuống, không ngừng gật đầu. Nhất thời Sở Thắng Lợi choáng váng, vợ
của mình, ông chẳng lẽ không biết Vương thị là đức hạnh gì sao? Cho nên
lúc Sở Từ nói Vương thị ăn trộm tiền, mặc dù ông không có lập tức thừa
nhận. Nhưng trong lòng lại có thể khẳng định là Vương thị cũng không
phải người trong sạch. Nhưng chỉ là không nghĩ tới Sở Từ lại có thể lợi
dụng điểm này!
Vợ không trộm tiền ngược lại làm cho ông càng buồn bực. Dù sao bởi vậy, hai vợ chồng bọn họ một ngày hôm qua tổn thất
không ít tiền!
"Con tiện nhân Sở Từ này, cũng dám gạt tao?" Giọng Sở Thắng Lợi trở nên hơi sắc nhọn, người nghe rất không thoải mái.
Sở Phúc Sinh thở dài một hơi, con nhỏ Sở Từ kia tâm nhãn thật đúng là quá
nhiều. Ngày hôm qua đột nhiên xảy ra chuyện này, vậy mà còn có thể dạy
cho con trai cả của ông một bài học, làm cho người ta không tức cũng
không được.