Từ Nhị hoàn toàn đứng chết lặng tại chỗ,
cũng không biết nên ở hay nên đi. Mặc dù Sở Đường không đến mức giống
như y, nhưng trong lòng cũng sửng sốt không ít. Cậu há miệng cũng không
biết nên nói cái gì.
"Đừng đứng đó, nhanh lấy dược liệu trong sân để lên nóc nhà phơi nắng đi." Lúc này, Từ Vân Liệt lại không khách khí nói một câu.
Hai thằng nhóc này cũng không quá tự giác, công việc trong nhà cũng không
ít. Mỗi ngày Sở Từ giống như con quay không biết dừng lại, không phải
đùa nghịch những khúc gỗ chính là làm đồ trang trí nội thất, thật vất vả rút ra chút thời gian còn phải nấu thuốc mỡ và rửa sạch dược liệu. Cho
dù trong quân đội cũng không có ngược đãi bản thân giống như cô. Dưới
tình huống này, một người đàn ông như hắn cũng không thể đứng nhìn cô,
để cho cô một mình làm việc. Mọi việc tự nhiên là có thể giúp đỡ, thậm
chí đều ước gì có thể làm hết việc thay cô.
Trước kia, hắn cũng
chỉ thỉnh thoảng giúp làm một chút việc nhà. Dù sao đàn ông làm những
việc này luôn cảm thấy chẳng ra gì cả. Nhưng bây giờ cũng không cố kỵ
nữa, ngược lại có vài phần vui vẻ chịu đựng.
Sở Đường cứng người
một chút, ấp úng lên tiếng đã buông cặp sách mang về, vội vàng lăn lộn
một đống dược liệu. Sở Từ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhếch miệng cười về phía em trai nhà mình, lại cúi đầu tiếp tục khắc hoa trong tay mình.
Từ Nhị suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nhúc nhích, đi đến trước mặt Từ
Vân Liệt nói: "Anh cả, những lời mấy dì hàng xóm nói có phải sự thật hay không? Anh thật sự muốn... ở bên Sở Từ cả đời sao?"
Từ Vân Liệt
cũng không hé răng. Trong lòng Từ Nhị lo sợ bất an, vội vàng lấy giấy
bút từ trong cặp sách ra viết xuống những lời mình nói một lần nữa.
Từ Vân Liệt nhìn giấy trắng mực đen bày ở trước mặt, sắc mặt âm u. Hiện
tại chỉ cần đối phương không nói một số từ ngữ lạ thì hắn đều có thể
nhìn hiểu được. Nhưng vừa rồi chỉ là lười quan tâm nó mà thôi.
Hắn đứng thẳng người, cúi đầu nhìn chằm chằm đứa em trai này: "Em không đồng ý?"
Từ Vân Liệt cao hơn Từ Nhị một cái đầu, giờ phút này vẻ mặt lạnh lùng
nghiêm túc, tràn ngập uy nghiêm. Huống chi Từ Nhị từ nhỏ đã sợ người anh này. Cho nên giờ phút này nhịp tim đập nhanh hơn không ít, càng thêm
khẩn trương.
Nhưng một lát sau, Từ Nhị vẫn gật đầu: "Dạ. Em không đồng ý..."
"Em có tư cách gì?" Từ Vân Liệt nói tiếp.
Cả người Từ Nhị chấn động, sắc mặt trắng bệch: "Anh à... em và Sở Từ... quan hệ giữa em và cô ta anh cũng biết mà."
Bên ngoài nhà bếp, Sở Từ cũng nghe được rõ ràng, nhịn không được khóe miệng giật giật. Đừng nói nàng còn chưa có gì với Từ Đại. Cho dù thật sự ở
bên nhau, vậy Từ Nhị cậu cũng không có tư cách phát biểu ý kiến. Dù sao
người ngoài mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng Từ Nhị hiểu rõ lý do chuyện
trước đó hơn ai hết, càng hơn ai hết biết rõ trong sạch giữa bọn họ.
Huống chi cậu là em trai, không phải ba hay anh trai. Dựa vào cái gì
quyết định cuộc hôn nhân của Từ Vân Liệt?
Nhưng nhìn thấy nhiều
người phản đối như vậy, Sở Từ ngược lại hơi vui. Tất nhiên, cũng chỉ là
tâm tư nhoáng lên một chớp mắt mà thôi, rất nhanh đã bị nàng bỏ qua.
Giờ phút này, trong miệng bắt đầu ngâm nga một bài hát, cảm xúc hứng thú của Sở Từ tăng cao làm cho Từ Nhị càng thêm xấu hổ.
"Em đừng rối rắm." Từ Vân Liệt cau mày nói tiếp: "Em cũng không còn nhỏ
nữa, anh không thể lập kế hoạch cho em cả đời. Tương lai em cũng nên
hiểu chuyện một chút."
Đã làm người sao có thể chỉ nghĩ cho bản
thân chứ? Sau khi ly hôn chặt đứt quan hệ, đứa em trai của hắn là sảng
khoái. Dù sao cũng là con trai, lại có học. Tương lai tìm con gái gia
đình tốt đó là chuyện dễ dàng. Nhưng Sở Từ thì sao? Cả đời bởi vì cứu
một mình nó mà hủy hoại?