Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 255: Đàn ông hoang dã



Editor: demcodon

So sánh với thôn Thiên Trì, thôn họ Tần hơi lạc hậu. Trong thôn còn chưa có mở điện. Ngay cả con đường lớn vào thôn cũng nhiều ổ gà, không giống như thôn Thiên Trì được lát đá. Thôn này cũng không có nhiều hộ dân như thôn Thiên Trì. Nhưng gia đình Tần Trường Bình tương đối khá. Nếu không ba của Tần Trường Bình cũng sẽ không có tiền uống rượu, hút thuốc và đánh bạc.

Gia đình anh họ rất dễ tìm, Sở Từ hỏi thăm một chút đã tìm được nhà. Nhưng rất xa còn chưa vào cửa đã bị cảnh trước mắt làm cho sợ hãi.

Chỉ nhìn thấy trong sân có một người đàn ông nhào đến đấm đá vào hai người phụ nữ dưới đất. Trong đó có một người phụ nữ đã nằm bất động dưới đất, một người khác hơi điên cuồng phản công. Nhưng do sức nhỏ nên không có tác dụng gì.

Ngoài ra, bên cạnh còn có một bà lão thấp bé đứng nhìn, biểu cảm như thế nào vẫn chưa nhìn thấy rõ.

Nhưng nếu là nhà anh họ, vậy hai người phụ nữ trong sân kia khẳng định là dì và Tần Trường Tố.

"Chị ơi, đây là nhà dì hả? Tại sao còn có người đánh nhau thế?" Sở Đường không rõ nguyên nhân, khó hiểu hỏi một câu.

"Thằng nhóc ngốc, người bị đánh chính là Tần Trường Tố và dì, còn không nhanh đi qua giúp đỡ." Sở Từ trực tiếp gõ lên đầu Sở Đường một cái, vội vàng nói, nói xong tăng tốc chạy đến.

Sở Đường vừa nghe thấy lời nói của Sở Từ thì trong lòng sợ hãi. Dù sao cũng không thể tin được. Nhưng lại cảm thấy chị nhà mình sẽ không lừa cậu. Lúc này mới mang tâm tình thấp thỏm đi theo đến. Nhưng sau khi tiến lên mười mét, bóng người trong sân càng thêm rõ ràng, tâm tình thấp thỏm nhất thời thành nổi giận.

Cậu ở nhà họ Sở nhiều năm như vậy cũng hiểu biết về Tần Trường Tố. Ở trong mắt cậu, người chị họ này rất đáng yêu, nóng bỏng như mặt trời, hoạt bát hào sảng, không ngượng ngùng cũng không làm ra vẻ, chân thành với người khác. Mặc dù trong nhà trọng nam khinh nữ, nhưng may mắn cô có anh trai che chở. Cho nên cuộc sống cũng coi như hạnh phúc, lại không nghĩ rằng nhìn thấy cảnh như thế này!

Lửa giận của Sở Đường còn mạnh hơn Sở Từ rất nhiều, chỉ trong mấy giây đã lao vào sân trực tiếp bắt lấy bàn tay người đàn ông đánh xuống.

"Em họ?" Tần Trường Tố cảm giác có người đứng ở trước người mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên là hai chị em Sở Đường vội vàng chạy tới.

"Chị họ, đây là ai? Tại sao đến nhà chị gây chuyện thế?" Sở Đường nổi giận nói.

Trước đây cậu nghe nói dượng mê rượu, nhưng dù sao chưa từng thấy qua. Cho nên không dám nhận, miễn cho nhận sai người đắc tội họ hàng.

Tần Trường Tố cười khổ nói: "Là ba chị..."

"Tên khốn kiếp, cút ngay cho ông. Nếu không tao đánh luôn cả mày, tao đá chết mày..." Ba Tần rút tay ra, nhấc chân lắc lắc, cả người bởi vì chóng mặt lảo đảo mấy cái, ai cũng không đá được.

Qua mấy giây, ba Tần mới đứng thẳng người thấy rõ người trước mắt. Nhưng lúc này Sở Đường đã muốn cùng Tần Trường Tố đỡ Sở Tú Trinh té xỉu dưới đất lên.

"Đừng đụng vào vợ tao! Lại... lại là đàn ông hoang dã từ đâu ra, xem tao có đánh chết mày hay không!" Nói xong, cả người giống như điên bắt đầu tay đấm chân đá.

Sắc mặt Sở Đường xấu hổ, mình đến thăm dì ruột tại sao trở thành đàn ông hoang dã trong miệng dượng chứ?

Cậu nhớ rõ khi còn nhỏ, dì thỉnh thoảng lén lút về nhà hoặc là gửi người mang thư về, nói là chồng không đối xử tốt với bà, muốn nhà mẹ làm chủ cho mình. Nhưng khi đó không có ai tin tưởng. Cho dù là ông ngoại có tin cũng không bắt bà về. Bởi vậy không chỉ không giúp đỡ, ngược lại còn sai ba ông cậu đuổi người về. Khi đó mặc dù cậu cảm thấy dì đáng thương, nhưng dù sao cũng không hiểu rõ hoàn cảnh của bà. Cho nên cũng không có bao nhiêu tâm tư đồng tình.

Nhưng bây giờ sau khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng vô cùng chấn động. Thậm chí có loại xúc động muốn bóp chết ông dượng này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.