Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 257: Đại trượng phu



Editor: demcodon

Sở Từ đi theo Hoắc thần tiên học y gần ba tháng, hiện giờ cũng có thể bắt mạch. Nhưng chỉ có thể xem một số chứng bệnh dễ hiểu.

Lúc này, sau khi thử bắt mạch thì bắt đầu lật quần áo của dì lên, lại phát hiện trên người đầy vết bầm xanh tím. Dường như không có chỗ nào bình thường, quan trọng nhất chính là gương mặt này. Ngoài vẻ tái nhợt bắt mắt, chính là vết sẹo dữ tợn.

"Hôm trước, sau khi chị từ nhà em trở về chị đã mua thuốc, miễn cưỡng có thể làm cho mẹ chị ngủ yên một chút. Chị lại nói cho bà biết hôm nay hai chị em bọn em sẽ đến thăm. Cho nên cảm xúc của bà hôm nay rất tốt, vô cùng vui vẻ chờ đợi. Ai biết ba chị sáng sớm uống rượu vào phá hỏng tâm trạng tốt của bà..." Tần Trường Tố đau lòng nhìn người phụ nữ nằm trên giường nói.

"Vết thương này làm sao mà có?" Sở Từ khó hiểu nói.

Vết thương này hẳn là bỏng do lửa. Nhưng làm sao lại đốt tới mặt chứ?

"Mấy năm trước, lúc ba chị uống say thì ấn mặt mẹ chị ở trước lò lửa..." Tần Trường Tố vừa nói, nước mắt trong chớp mắt chảy xuống.

Khi đó cô và anh trai đều không có ở nhà. Khi hai anh em cô trở về thì mọi chuyện đã xong. Còn ba sau mỗi lần tỉnh rượu sẽ xin lỗi. Dù cho có oán trách ông cũng vô ích.

"Ông ấy còn đối xử với dì như vậy? Chị họ, nhà này không có ai quan tâm đến sao? Còn có trong thôn này, không có ai có thể làm chủ cho mọi người sao?" Sở Đường tức giận nói.

Đàn ông như vậy không khỏi cũng đáng sợ, vậy mà đưa mặt vào lửa nướng. Loại hành vi này có khác gì giết người đâu?

"Ai quan tâm? Bên nhà bà chị chưa bao giờ làm trái ý của ba chị. Về phần trong thôn... em họ! Nếu nhà mẹ của mẹ chị có người có thể làm chỗ dựa cho bà, có lẽ trong thôn sẽ nhúng tay. Nhưng bên ông bà ngoại đều cho là không có việc gì xảy ra. Thôn trường làm sao lại có thể xen vào chuyện của người khác chứ? Hơn nữa, mẹ chị mặc dù gả đến đây, nhưng bà là người ngoài thôn. Trên đời này, từ trước đến nay không có đạo lý đưa khuỷu tay ra ngoài, có ai sẽ sẵn sàng vì một người ngoài không có chỗ dựa mà đi trừng phạt người một nhà chứ?" Tần Trường Tố nói rõ ràng.

Nếu không phải cô họ Tần thì cuộc sống nhất định cũng không khá hơn là bao.

Sở Đường nghe nói như thế trong lòng bế tắc, nhưng cũng không có cách phản bác. Sự thật chính là như thế. Cho dù là ở thôn Thiên Trì cũng giống vậy. Đối với rất nhiều người, cô dâu trẻ được gả tới từ bên ngoài xét cho cùng vẫn là người xứ khác. Nếu nhà chồng êm đẹp, nhà mẹ đáng tin cậy dĩ nhiên có thể hòa nhập vào trong thôn từng ngày. Một khi không có nhà mẹ thì chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mà ly hôn.

Nhưng thời buổi này, trong một thôn có thể có mấy người ly hôn chứ? Bạn có thể đếm bằng đầu ngón tay của mình.

Sở Đường mím môi, nhìn chị họ vẫn luôn nóng như thiêu như đốt bây giờ hiện lên vẻ mặt sầu não, lại nhìn người dì dường như đã chết trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Bây giờ cậu còn là học sinh nên không lo lắng đến vấn đề hôn nhân. Nhưng mấy năm sau khẳng định cũng phải sẽ đi lên bước này. Nhưng đến lúc đó, cậu chắc chắn sẽ không giống như dượng. Thậm chí cũng sẽ tuyệt đối không xem vợ của mình trở thành một công cụ nối dõi tông đường. Dù sao cậu muốn kết hôn là người, không phải đồ vật, muốn làm chính là đại trượng phu* ngay thẳng mà không phải một vị quan ác.

(*Đại trượng phu: là người đàn ông chí khí hiên ngang, lòng dạ thẳng thắn bất khuất. Dùng từ này để nói về một người đàn ông lý tưởng. Một người đàn ông được gọi là đại trượng phu cần 3 tố chất sau: chí khí, khí phách, bản lĩnh.)

"Chị họ, bác sĩ trong thôn chị sống ở đâu? Em đi tìm." Sở Đường vẻ mặt u ám nói.

"Bác sĩ trong thôn là họ hàng nhà chị. Cho nên em đi cũng vô dụng, bác sĩ đều nghe lời bà nội chị. Bình thường chị chỉ có thể đi lên huyện lấy thuốc." Nói xong, Tần Trường Tố nhìn ra cửa, nhìn thấy không có ai tiến vào. Lúc này mới lấy một cái hộp dưới gầm giường, từ bên trong lấy ra một cái chai nhỏ, hẳn là rượu thuốc trị vết thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.