Sở Tú Trinh hơi sửng sốt, nhưng cũng không để lời nói của cháu gái ở trong lòng. Chỉ cảm thấy đứa cháu gái này quả nhiên là tuổi trẻ tự tin. Dáng vẻ này làm cho bà nhớ đến đứa em gái năm đó, trong lòng mềm nhũn cầm lấy tay nó không buông.
"Lúc mẹ cháu cười cũng giống như cháu, không sợ trời không sợ đất, đã bị đánh rất nhiều." Sở Tú Trinh không khỏi cười.
Sở Từ ở một bên phụ họa, thuận tay thử bắt mạch của bà, xác định không có bởi vì chuyện vừa rồi mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Lúc này mới buông lỏng tay.
Tình trạng trên mặt của Sở Tú Trinh kỳ thật không tính đặc biệt nghiêm trọng. Bởi vậy mới có thuốc mỡ có thể trị. Đương nhiên, muốn làm cho vết thương trên mặt hoàn toàn biến mất gần như không có khả năng. Hơn nữa hiện tại trong tay Sở Từ thiếu dược liệu, có thể bào chế ra thuốc trị bỏng đều tương đối đơn giản, hiệu quả mạnh hơn bên ngoài bán một chút mà thôi. Nhưng tương lai vẫn có hy vọng.
Sau khi đuổi những người đó đi, Sở Từ an ủi Sở Tú Trinh làm cho bà hoàn toàn yên tâm. Sau đó đi xem xưởng của mình. Bởi vì nhiều thợ nên tiến trình xây nhà xưởng rất nhanh. Hơn nữa có Từ Vân Liệt giúp đỡ nên có hiệu quả hơn nữa. Chỉ là muốn hoàn toàn vận hành còn cần một ít thời gian, cũng may Sở Từ cũng không vội. Hiện tại hàng trong tay miễn cưỡng còn có thể đủ dùng.
Tần Trường Tố cũng rất tò mò về xưởng của Sở Từ nên đi theo xem. Chỉ là khi gặp những người thợ đó sắc mặt của Tần Trường Tố hơi kỳ lạ.
"Em họ... dường như chị nhìn thấy người đàn ông trước kia gặp mợ cả!" Tần Trường Tố che ngực, vẻ mặt sợ hãi.
"Chị có phải nhìn nhầm hay không? Đây chính là thôn bắc, Vương thị ở thôn nam, chính giữa lại cách một con đường lớn. Hai bên cũng không có nhiều người qua lại. Vương thị từ đâu ra cơ hội quen đàn ông thôn bắc chứ?" Sở Từ hơi ngạc nhiên lắc đầu.
"Em họ, em đã quên trước kia mọi người đều làm việc chung một chỗ kiếm điểm công sao? Loại chuyện chạm mặt này hết sức bình thường. Em đừng nhìn dáng vẻ bây giờ của Vương thị trông chẳng ra gì. Nhưng lúc còn trẻ lại có thể xếp hạng sau dì và mẹ chị. Hơn nữa chị nghe mẹ chị nói, khi mợ cả còn trẻ tính cách rất mềm mại, làm cho người ta thích." Tần Trường Tố lại nói.
Nói xong cô nắm chặt tay: "Lần này chị tuyệt đối sẽ không bỏ qua mợ cả! Nếu không phải có mợ cả thì mẹ chị cũng không chịu nhiều nỗi khổ như vậy!"
Sở Từ nhìn dáng vẻ cô tràn đầy ngọn lửa nhiệt huyết đành phải đồng ý đi với cô xem người đàn ông đó. Khi Tần Trường Tố chỉ vào người nào đó, Sở Từ cũng không khỏi ngạc nhiên.
Người mà Tần Trường Tố chỉ ra khác nổi tiếng trong thôn. Mọi người gọi gã là chú Dương Sinh, là bạn cùng lứa trong số ít người đi học văn hóa. Lúc tuổi trẻ đi theo thôn trưởng cũ làm kế toán. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì không làm nữa. Từ đó về sau ở nhà làm nghề nông.
Người này mặc dù hơn 40 tuổi, nhưng trên người có khí chất nho nhã. Vợ của gã hiện tại là em gái của thôn trưởng, là người đanh đá. Người đàn ông này thường xuyên bị vợ đánh chạy khắp thôn. Ngay cả con trai và con dâu đều coi thường gã.
Không chỉ vậy, mấy ông lão có tiếng trong thôn cũng không khách khí với gã. Nàng nghe nói trước kia gã đã phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng mới có thể làm cho người khác đối xử như thế. Chỉ những người trẻ tuổi dù có hỏi thăm thế nào cũng không hỏi ra mà thôi.
Mặc kệ trước kia chú Dương Sinh đã làm sai chuyện gì. Nhưng mấy năm nay gã đã gây ấn tượng rất tốt với thôn dân. Cho nên khi Sở Từ nhìn thấy người đó là gã thì ngạc nhiên trong lòng càng thêm nặng.
"Chị xác định không nhìn lầm chứ? Chú ấy có tiếng là sợ vợ, ba ngày hai bữa đều bị vợ nhà đuổi theo chạy, thấy con nít cũng không dám hét lớn tiếng. Sao có thể là gian phu mà chị nói được?" Sở Từ lòng tràn đầy hoài nghi nói.