"Cháu nghe anh Từ nói chú Dương Sinh hai ngày nay làm việc rất chăm chỉ. Cho nên mới mời chú đến đây ăn bữa cơm chiều như một lời cảm ơn..." Sở Từ khách sáo nói, ánh mắt lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên.
"Đừng khách sáo, đừng khách sáo... nên làm..." Người đàn ông làm như thở dài nhẹ nhõm một hơi nói.
"Cháu cảm thấy chú Dương Sinh còn thân thiết hơn cậu ruột của cháu nhiều, haizz, từ nhỏ cháu đã mạng khổ. Nếu có người thân như chú Dương Sinh, bây giờ cháu cũng không cần phải vất vả như vậy..." Một lát sau, Sở Từ lại than thở nói.
Nói xong, đột nhiên vỗ bàn một cái: "Cháu thấy không bằng chúng ta lạy kết nghĩa đi. Sau này ngài chính là làm... làm chú của cháu... chú... không nói gạt chú. Trên người cháu có rất nhiều bài thuốc tốt... nên giấu ở... ở gần cửa hang động lớn trên núi..."
Nói xong "ầm" một tiếng gục trên bàn.
Tiếp theo, Từ Vân Liệt lại bưng thêm một món ăn lên, vừa thấy Sở Từ nhân tiện nói: "Uống say? Nè... chú Dương Sinh, sắc mặt của chú sao vậy? Có phải Tiểu Từ nói điều gì không nên nói hay không?"
"Không có chuyện đó!" Chú Dương Sinh lập tức xua tay: "Chú thấy nó cũng say, không bằng hôm khác lại uống tiếp. Nếu chú về nhà trễ thì bà nhà sẽ tức giận."
Gã nói xong lập tức đứng lên cầm áo khoác, thất thần bước ra ngoài.
Người này vừa biến mất trong đêm tối, Sở Từ ngồi dậy khỏi bàn: "Anh Từ, mấy ngày nay khởi công bên xưởng không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đã xảy ra mấy vụ tai nạn. Nhưng cũng may không có xảy ra việc gì." Từ Vân Liệt nói.
"Anh kể cho em nghe một chút." Sở Từ vội vàng ngồi thẳng người rót một ly rượu cho Từ Vân Liệt. Lúc này mới nói tiếp: "Ban đầu em không biết người này có chuyện gì. Nhưng vừa rồi nói chuyện phiếm với chú ấy thì phát hiện chú ấy cẩn thận. Từ lúc vào cửa cũng chưa từng yên tĩnh. Ngay từ đầu thật cẩn thận như là sợ em phát hiện điều gì. Sau lại dần dần yên tâm, nhìn như thu liễm khách sáo. Nhưng mỗi khi em rót rượu thì ánh mắt của chú ấy sẽ nhìn vào trong phòng, dáng vẻ còn chuyên nghiệp hơn ăn trộm. Loại thần thái này chỉ chứng minh một điều, đó chính là chú ấy đã làm một số chuyện có lỗi với em."
Đời trước nàng gặp qua vô số mật thám, quen thuộc nhất đó là loại biểu cảm chột dạ nhìn xung quanh.
Từ Vân Liệt sau khi xem hiểu ý của Sở Từ, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, cẩn thận suy nghĩ mới nói: "Khi xây nhà xảy ra hai vụ tai nạn không nhỏ."
"Vụ thứ nhất là do điện, có dây điện xuất hiện vấn đề nhỏ suýt nữa có người bị giật điện. Nhưng may mắn phát hiện sớm, nên không có xảy ra việc gì. Vụ thứ hai là lúc lót ngói phát hiện một miếng dưới chân bị lỏng, làm cho chú Trương Ngũ một chân dẫm phải bị trượt. Nhưng lúc đó anh đúng lúc ở bên cạnh kéo người lại, chỉ bị trầy da một chút."
Vụ thứ nhất mặc dù nguy hiểm. Nhưng dù sao trong thôn mới mở điện không lâu, mọi người cũng không hiểu biết nhiều về điện. Bởi vậy hắn cũng không nghĩ nhiều. Còn vụ thứ hai hắn xác thực muốn truy cứu. Nhưng lo lắng làm rõ sẽ làm mọi thứ trở nên khó chịu và làm chậm tiến trình. Cho nên muốn hỏi riêng, chỉ là còn chưa kịp.
Trình độ cuộc sống trong thôn coi như không tệ, người muốn xây nhà cũng không ít. Nhưng gần như rất ít khi xảy ra vấn đề. Mà xưởng của Sở Từ khởi công không lâu đã xảy ra hai sự cố lớn, sự cố nhỏ quả thật cũng chưa từng dừng lại, có điều gì đó không ổn.
"A, lần này vốn dĩ còn cảm thấy có lỗi với chú Dương Sinh. Nhưng bây giờ coi như là chó ngáp phải ruồi. Nếu nhìn lại mà bắt được người thì em còn phải cám ơn chị họ!" Trong mắt Sở Từ hiện lên một tia lạnh lùng, nói tiếp: "Anh Từ, bên xưởng làm phiền anh giúp em giám sát chặt chẽ một chút... Nhưng, nếu vấn đề quả thật là chú Dương Sinh này, có lẽ sau mấy ngày chú ấy sẽ quan tâm đến bài thuốc hơn, chưa chắc rãnh rỗi giở trò ở bên xưởng."