Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 299: Thuê nhà



Editor: demcodon

Hầu như tất cả những ngôi nhà trống trên con phố này đều viết quảng cáo cho thuê. Ba người Sở Từ vừa vào cửa đã nhìn thấy người đàn ông bụng phệ đi ra đón tiếp. Nhưng vừa đến gần nhìn thấy thì phát hiện chỉ có ba người trẻ tuổi, lập tức hơi uể oải: "Mấy cháu có phải đi nhầm chỗ hay không?"

"Đúng vậy, chúng tôi đến đây là xem nhà." Sở Từ mở miệng nói.

Vừa nói lời này, người nọ nhìn kỹ Sở Từ mấy lần: "Mấy cháu? Người lớn trong nhà không có đến à?"

Mặc dù bây giờ đứa trẻ 17-18 tuổi đều có thể làm chủ gia đình, thậm chí kết hôn sinh con. Nhưng cũng không có nghĩa là trên người bọn họ có đủ tiền. Hơn nữa nhìn dáng vẻ ba người này, trong đó hiển nhiên có người là học sinh. Một hơi thở phong độ của người trí thức, ra vẻ khôn khéo và thành thật.

"Thuê nhà còn phải mời người lớn đến?" Sở Từ nhíu mày: "Tôi còn tưởng rằng có tiền là được. Nếu là như thế, chị họ, A Đường, chúng ta vẫn đi thôi, đi xem nhà khác."

Một con đường chỉ sợ có mấy chục cửa hàng cần cho thuê. Cho dù không có nhà, bày quán cũng được. Nhưng không phải nhất thiết phải chọn một nhà này.

Huyện tuy nói phồn vinh. Nhưng dưới cái nhìn của Sở Từ, trung tâm huyện này còn quá nhỏ, đoạn đường tốt cũng không nhiều, cửa hàng cũng chỉ ở khu vực này, chỉ sợ qua mấy năm nữa sẽ chậm rãi khuếch trương ra ngoài.

Lúc này người đàn ông vừa nghe Sở Từ nói như vậy lập tức tiến lên cản người lại: "Chờ đã!"

"Mấy cháu thật sự muốn thuê nhà?" Người đàn ông nghi ngờ hỏi.

"Muốn, nhưng không nhất định có thể thuê được. Dù sao ngài còn chưa nói giá." Sở Từ nói.

Những ngôi nhà xung quanh đây đều có năm tầng trên dưới. Tầng trên là chỗ những người khác ở, chỉ có một tầng trệt có thể dùng để làm cửa hàng. Mỗi tầng đều có gia đình khác nhau. Hơn nữa nhà vệ sinh và chỗ giặt quần áo đều là công cộng. Cho nên mọi người lui tới cũng rất thường xuyên, hoàn cảnh này cũng không kém. Thậm chí mặc dù nhà gói gạch xanh khang trang sáng sủa hơn trong thôn, nhưng lại rất thực dụng. Ngoài ra, mặc dù là trong thôn cũng không phải mỗi người đều có thể mua được ngôi nhà tốt như Sở Từ.

Sở Từ nói xong câu này thì người đàn ông mới vội vàng mời ba người vào trong. Chỉ là trong nhà trước mắt không có cái gì, miễn cưỡng có hai chỗ ngồi cũng nhường cho Sở Từ và Tần Trường Tố.

"Mấy cháu là muốn thuê dài hạn hay ngắn hạn?" Người đàn ông hỏi một câu lại nói tiếp: "Gần sắp đến năm mới. Nếu mấy cháu chỉ muốn thuê một tháng giêng thì giá thuê tính theo ngày. Nhưng nếu như thuê dài hạn thì rẻ hơn một chút."

Năm trước nhà nước mới cho phép tư nhân mua nhà. Cho nên số nhà mới của năm nay nhiều hơn trước.

Tài chính hiện tại của Sở Từ đủ để xây một ngôi nhà lớn khác. Lúc xây xưởng đã dùng khoảng 1800 đồng. Nhưng một tháng này nàng ngoài bán thuốc tẩy giun còn bán một số thuốc trị tổn thương do lạnh. Thu nhập của thuốc tẩy giun rất ổn định. Sau khi trừ tiền lương công nhân, một tháng vẫn là kiếm lời gần 1000 đồng. Hơn nữa phía trước còn dư lại, trong tay còn khoảng 3000 đồng.

Những dụng cụ nhà bếp và bàn ghế không đắt, cũng không tốn quá nhiều.

Nhưng thu nhập nhiều như vậy, ngoài nàng và Hoắc thần tiên. Mặc dù là Sở Đường cũng không biết rõ lắm. Ngược lại cũng không phải nàng cố ý giấu giếm, mà là Sở Đường cũng không quan tâm tiền bạc. Mặc dù nàng ra tay hào phóng, mỗi tháng Sở Đường chi ra vẫn ít đến đáng thương như cũ. Cho tới bây giờ cũng không chịu lãng phí 1xu 1hào, nên nàng cũng lười nói. Dù sao nhiều hay ít đối với cậu mà nói không có ý nghĩa. Cậu cần chỉ là đủ đi học mà thôi.

Sở Từ vốn định thuê ngắn hạn, nhưng lại nghĩ đến dụng cụ nhà bếp đã làm. Nếu như thuê ngắn hạn sẽ không có lợi. Hơn nữa thuê nhà ở đây cũng có thể dùng để làm việc khác. Cho nên dứt khoát hỏi: "Thuê dài hạn tính như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.