Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 305: Chén nước bẩn



Editor: demcodon

Người phụ nữ này cười mở miệng từ chối. Sở Từ hơi sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện Sở Đường đã khách sáo nói: "Thím à, chúng cháu mới dọn đến ở bên cạnh. Hôm nay đến đây chủ yếu là muốn làm quen nhau một chút, chào hỏi chung quanh. Đây là món quà nhỏ, mong thím đừng ghét bỏ."

"Mới dọn đến?" Người phụ nữ nhận quà mở túi giấy dầu ra một khe hở nhìn vào bên trong, trong mắt chợt lóe qua khinh thường, tiếp theo lại nói: "Nếu là chào hỏi, tại sao người lớn nhà hai đứa không đến?"

Sở Đường khẽ cau mày, cậu luôn cảm thấy thím này nói chuyện kỳ quặc.

"Nhưng mà quên đi, ai đến cũng giống nhau. Được rồi, chào hỏi xong, tôi còn bận việc buôn bán. Hai đứa nếu không có chuyện gì thì về trước đi, qua hai ngày nữa chúng tôi sẽ đi qua nhà hai đứa thăm viếng." Người phụ nữ này lại nói.

Nói xong câu này, người phụ nữ lại trực tiếp đi rẽ qua bên cạnh hai người.

Hai chị em đặc biệt chọn buổi sáng đến nhà, lúc này buôn bán ít cũng im lặng. Hai người ăn mặc tươm tất, không quá đắt nhưng sạch sẽ chỉnh tề, tuyệt đối là không có một chỗ nào thất lễ.

"Chị?" Trong lòng Sở Đường hơi bất mãn, buôn bán ở đâu từ sáng sớm thế này? Người phụ nữ này rõ ràng chính là coi thường hai chị em bọn họ.

"Đi trước đi, sau này không cần lui tới là được." Sở Từ liếc mắt một cái, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không có coi trọng.

Dù sao cũng là chung ngành, hơn nữa đối phương bán trước, nàng người đến sau. Trong lòng người phụ nữ này không thoải mái cũng đúng. Cho nên cục tức này nàng nuốt xuống, xem như không hợp với người phụ nữ này.

"Chỉ là tặng không nhiều bánh xốp như vậy." Sở Đường đi theo Sở Từ ra ngoài, miệng không quên nói.

"Chỉ biết nhớ ăn. Trong nhà không phải còn rất nhiều sao? Chờ về sau khi chị đưa cho anh Từ một ít, còn lại đều là của em." Sở Từ không thèm để ý cười nói.

Trải qua rèn luyện lâu như vậy, nàng cũng coi như là khéo tay. Tương lai muốn làm món gì ngon còn không được sao? Điều đáng tiếc duy nhất chính là nguyên liệu khan hiếm, ví dụ như sữa. Loại này người bình thường căn bản không mua được, chỉ có người có đặc quyền mới có thể uống được.

"À đúng rồi! Hai đứa dừng lại một chút." Hai chị em mới đi tới cửa thì sau lưng lại truyền đến một giọng vang lên, chỉ nghe người phụ nữ kia đột nhiên nói: "Sau này bán đồ cũng không nên tăng giá, những đồ thượng vàng hạ cám gì đó ít để ở cửa. Nếu đến phạm vi nhà của tôi thì tôi sẽ ném nó đi."

Sở Từ ngẩn người ra, Sở Đường quay đầu không vui nói: "Thím, chúng cháu có ý tốt đến chào hỏi, thím không thích thì thôi cũng đừng cho rằng chúng cháu nhỏ tuổi dễ bị khi dễ."

"Chao ôi! Vừa mở miệng đã hất chén nước bẩn lên người tôi. Tôi mở cửa làm ăn buôn bán, cho tới bây giờ đều là gương mặt tươi cười đón khách, lời nói cũng đều có lý, cũng không khi dễ hai đứa." Người phụ nữ trừng mắt nói với giọng sắc bén.

Ngày hôm qua nhà kế bên đưa tới không ít đồ, đều là dụng cụ dùng để nấu ăn, rõ ràng là muốn cướp buôn bán với ả. Trên con phố này tổng cộng chưa đến ba quán ăn nhỏ tư nhân kinh doanh. Cửa hành nhà ả vốn dĩ buôn bán không tốt nhất, hiện tại lại có thêm đứa tranh giành, làm sao ả có thể không tức giận cho được?

Sở Từ nhếch khóe miệng, cũng cười một tiếng: "Em trai của tôi tâm tư nhạy cảm nên suy nghĩ nhiều. Thím nói đúng, đều là mở cửa làm ăn buôn bán, quyết liệt cũng không hay ho gì. Hai nhà chúng ta lại là hàng xóm, có một số quy tắc nên nói rõ ràng thì tốt hơn."

Nàng nói xong, lại liếc mắt dụng cụ quét dọn trước cửa hàng, mỉm cười nói: "Nếu thím đã nói như vậy, tôi cũng chỉ có thểgiải quyết theo phép công. Những đồ để ở cửa nhà tôi thì tôi lấy về, đúng lúc trong nhà còn thiếu chút củi nhóm lửa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.