Trên bàn ăn, ánh mắt của mọi người đều đặt lên Từ Vân Liệt. Còn Sở Từ cũng không thèm để ý, cầm chén đũa bắt đầu nếm thử thành quả của mình. Những món ăn này cũng không phải một lần đã thành công, trong nhà còn một số thành phẩm thất bại. Mặc dù không khó ăn, nhưng nó không tốt bằng những gì nàng mang đến.
Mà sở dĩ nàng mang theo nhiều món ăn đến đây như vậy hoàn toàn là để khoe khoang, cố ý để nhìn thấy dáng vẻ rối như tơ vò và vô vọng của Từ Vân Liệt.
Đương nhiên, nàng cũng biết Từ Vân Liệt có quan hệ tốt với đồng nghiệp ở đây. Cho nên thuận tiện cho bọn họ nếm thử, miễn cho người khác nghĩ lỗ tai của Từ Vân Liệt không tốt sẽ xa lánh hắn.
Nhưng rất hiển nhiên, sau khi nhìn thấy những người này thì nàng biết Từ Vân Liệt sống không tệ như nàng tưởng tượng, cũng coi như yên tâm.
Về phần đắc tội với người... ngược lại thật không để bụng.
Từ Vân Liệt chỉ có quan hệ hợp tác với Thẩm Dạng, chỉ cần không làm tổn hại đến quan hệ của hai người là được. Về phần Dịch Tình tình, cũng giống như nàng đều là khách, căn bản không có tư cách quơ tay múa chân với nàng. Còn Nghiêm Cầm thì càng không cần phải nói, một kế toán nhỏ mà thôi, nhìn dáng vẻ như chó săn thì biết người nọ là dựa vào quan hệ với Dịch Tình mới có cơ hội ăn cơm trưa với Thẩm Dạng và Từ Vân Liệt. Một khi đã như vậy, vốn dĩ nên làm người khách khí, dám động lòng dạ hẹp hòi, vậy đừng trách miệng nàng không nể mặt.
"Anh Từ, anh nếm thử canh này trước đi. Em đặc biệt nấu theo tình trạng sức khỏe của anh." Sở Từ nói với Từ Vân Liệt như là không thấy hai cô gái lên án.
Khi nói chuyện với Từ Vân Liệt, Sở Từ đã quen với việcnhìn hắn, bảo đảm làm cho hắn nhìn thấy khẩu hình, đã thật lâu không có xảy ra chuyện mình nói mà Từ Vân Liệt không có đáp lại.
"Được." Từ Vân Liệt mỉm cười, như thể tự động ngăn cách ánh mắt oán trách của hai người kia.
Trên mặt Nghiêm Cầm và Dịch Tình đều hiện lên một tia xấu hổ, kiên trì cúi đầu uống nước. Mà Thẩm Dạng vừa thấy Từ Vân Liệt động tay cũng không khách khí, nhất thời bắt đầu thưởng thức món ngon.
"Ngon, đậu hủ này vừa trơn vừa mịn, thật là ngon miệng..." Thẩm Dạng thành thật khen một câu, lại nếm thử cá viên kia ánh mắt lập tức sáng ngời: "Tiểu Sở, tay nghề của em thật sự là tuyệt, giỏi hơn đầu bếp ở đây của anh nhiều, không bằng em đến giúp anh? Một tháng anh trả cho em tiền lương 200 đồng, em thấy được không?"
Nghiêm Cầm lập tức trừng mắt nhìn: "Anh Thẩm, kinh tế trong nhà máy chúng ta rắt căng thẳng. Hơn nữa kinh phí hiện tại rất tốt, kinh nghiệm đầy mình, một tháng cũng chỉ có 90 đồng..."
Tại sao Sở Từ lại có giá trị 200 đồng? Đầu bếp kia còn là một nhân vật rất nổi tiếng trong thế hệ này. Bằng không cũng không đáng giá này! Còn mấy phụ bếp phụ nấu ăn, bọn họ một tháng cũng chỉ khoảng 50 đồng. Cho dù là kế toán có quan hệ họ hàng như cô ta cũng chỉ hơn 70 đồng mà thôi!
Thẩm Dạng khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia không vui: "Kinh tế trong nhà máy khi nào thì căng thẳng? Cầm, lời này đừng nói bậy. Nếu truyền ra ngoài gây phiền phức em có thể chịu trách nhiệm không? Hơn nữa, em cũng chỉ quản lý một phần sổ sách, có thể biết được bao nhiêu?"
Nghiêm Cầm vừa nghe trong chớp mắt sắc mặt đỏ bừng. Cô ta chỉ là không nghĩ tới Thẩm Dạng nói trực tiếp như vậy.
Sở Từ mím môi cười: "Quên đi, tôi không thích làm nhân viên cho người khác."
200 đồng mặc dù nhiều. Nhưng nàng có thể kiếm được số tiền gấp mấy lần khi dựa vào bán thuốc. Hơn nữa, mặc dù quán ăn của nàng vẫn chưa khai trương. Nhưng nàng cũng tự tin về nghề nấu nướng của mình. Trước kia lúc ở trong thôn thật sự là tiếc tiền mua nguyên liệu nấu ăn quá đắt tiền. Nhưng ở trong không gian nàng lại luyện tập xào hạt cát rất nhiều lần, tay chân đã vững vàng để pha chế đồ gia vị. Tương lai cũng sẽ ngày càng tinh tế, chỉ cần thừa dịp đón năm mới đón tiếp nhiều khách một chút thì nàng có thể nắm chắc làm những người đó phát triển thành khách hàng quen.