Nghĩ đến dáng người của nàng thì Khương Lệ Châu đều hơi ghen tỵ. Cô cũng là con gái, biết con gái giữ được dáng người không dễ dàng. Thậm chí cô có thể đảm bảo tuyệt đối không có người nào giống như Sở Từ trong vòng mấy tháng ngắn lại giảm xuống mấy chục ký thịt heo.
Bây giờ cô nhìn thấy dường chỉ còn khoảng 50 ký, thân hình rất cân đối, rõ ràng là quần áo rất đơn giản quần áo. Nhưng trên người nàng lại có vẻ khác thường. Lúc chỉ huy Sở Đường làm việc cũng có một loại bình tĩnh và tự tin vượt quá ngoài ý muốn. Nụ cười kia dường như trong chớp mắt đã khắc sâu ở trong đầu cô, không nhịn được sẽ nhớ lại.
Dì Tiền dù sao cũng chưa nhìn thấy dáng vẻ mập mạp của Sở Từ. Cho nên bây giờ nghe được bị sốc cũng không quá lớn. Nhưng vẫn bị thót tim, cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
"Cháu có chắc là cùng một người không?" Dì Tiền hỏi lại một lần.
Khương Lệ Châu lập tức gật đầu: "Dạ đúng, là Sở Từ, gương mặt cũng không thay đổi. Sở Đường cũng chỉ có một người chị sinh đôi. Hơn nữa lúc trước chị cậu ta chính là người hùng hổ dọa người như vậy, nhìn qua một chút cũng không thích."
Nói đến những chuyện trước đây, trong lòng Khương Lệ Châu hơi không vui. Người bạn tốt Văn Giai của cô một lòng một dạ với Từ Vân Viễn. Vì cậu ta đặc biệt xin ba mẹ một khoản tiền lớn, chỉ vì có thể làm cho cậu ta an tâm đi học. Nhưng cậu ta thì tốt rồi, cố tình cam tâm tình nguyện bị Sở Từ khi dễ, làm cho bây giờ Văn Giai không tìm thấy Từ Vân Viễn.
Từ sau khi Từ Vân Viễn biến mất, Văn Giai đã đi tìm rất nhiều lần, cũng từng tìm đến thôn. Ba Từ nói cậu ta rời đi bởi vì Sở Từ. Ban đầu Văn Giai muốn cùng mấy người bạn tốt bọn cô cùng tìm Sở Từ gây rắc rối. Nhưng bởi vì đoạn thời gian đó Văn Giai náo loạn dữ dội làm cho người trong nhà nóng nảy, làm cho người bị nghiêm khắc dạy dỗ một trận chuyện này mới xong.
Chỉ là không nghĩ tới, bây giờ có thể làm cho cô gặp được chị em Sở Từ ở đây.
Ánh mắt của dì Tiền đảo mấy mắt vòng nhìn cháu ngoại gái nhà mình, lại nghĩ đến Sở Từ kia cảm thấy lời của cháu ngoại gái có 8-9 phần là sự thật.
Nhưng nếu nói như vậy thì thật khó mà nói được tiền để Sở Từ mở quán ăn đến từ đâu. Một cô gái có tiền án trộm cắp tiền đột nhiên chạy đến huyện mở quán ăn ra, còn rước lấy một người họ hàng quậy phá, chắc hẳn có thủ đoạn gì đó.
Có lẽ đây là Sở Từ trộm tiền người đàn ông trung niên ngày hôm qua. Người đàn ông đó sau khi phát hiện thì tìm đến đây gây rắc rối. Nhưng không nghĩ tới Sở Từ cao tay hơn, dựa vào sắc đẹp tặng tịu với đàn ông khách đuổi họ hàng nhà mình đi...
Dì Tiền tự mình tưởng tượng ra câu chuyện ở trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy có thể là sự thật. Đến cuối cùng, lại nhìn Tần Trường Tố ra cửa vứt rác trong lòng càng chắc chắn.
Hai cô gái ở trong Phúc Duyên Đài dáng vẻ đều rất đẹp, tuổi còn trẻ như vậy. Nếu không phải dựa vào một chút chiêu trò thì làm sao có khả năng sẽ quen biết nhiều đàn ông như vậy? Hôm qua bà nhìn thấy những người đàn ông giúp đỡ mỗi người một vẻ, còn mang theo rất nhiều quà. Hơn nữa từ xa còn nghe được "em gái nuôi" gì đó, quan hệ hẳn là không bình thường!
Dì Tiền đột nhiên cười một tiếng quái dị: "Mợ còn tưởng rằng là nhân vật gì ghê gớm dám cướp khách với mợ... Hừ... Lệ Châu, cháu mang theo đồ đến cửa từng nhà, cứ nói có ý tốt nhắc nhở bọn họ, kêu mọi người tránh con bé này xa một chút. Nếu không lỡ như ngày nào đó bị con bé kia trộm cái gì cũng không tốt! Đúng rồi, nghe nói hôm nay còn có người động lòng muốn con bé này làm con dâu phải không? Cháu thuận tiện cũng nói một chút về chuyện tình cảm của nó, miễn cho những hàng xóm này bị lừa gạt. Cho rằng Sở Từ này là mặt hàng gì tốt!"