Khương Lệ Châu dù sao còn nhỏ tuổi. Tuy nói không thích Sở Từ nhiều lắm, nhưng Sở Đường cho cô cảm giác cũng không tệ.
Sở Đường không có nhiều bạn ở trường học, nhưng chủ yếu là bởi vì lúc trước quá nghèo. Những ngày trước kỳ nghỉ tốt hơn rất nhiều, cũng không nhìn thấy cậu ta lại tiếp tục làm những việc vừa dơ bẩn vừa mệt mỏi. Quần áo mặc trên người cũng càng trở nên sạch sẽ và hợp thời hơn, rất nhiều cô gái không khỏi bị thu hút bởi cậu ta. Hơn nữa từ khi Từ Vân Viễn đẹp trai nhất trường biến mất thì càng làm cho Sở Đường trở nên độc đáo và bắt mắt.
Hiện tại mợ kêu cô đến từng nhà nói xấu về Sở Từ. Nếu bị Sở Đường biết thì cô sẽ không dám ngẩng đầu lên trước mặt Sở Đường. Lỡ như Sở Đường lại là người miệng rộng nói ra vào mấy câu ở trường học, sẽ có không ít bạn nữ cô lập cô...
Vẻ mặt của Khương Lệ Châu xấu hổ nhìn mợ thì thào mở miệng nói: "Mợ, chúng ta làm như vậy không tốt lắm đâu."
Dù sao mợ đã chuẩn bị mua nhiều món của Phúc Duyên Đài về học, sớm muộn gì cũng có thể cướp lại khách của đối phương. Một khi đã như vậy, tại sao còn muốn nhắm vào Sở Từ làm gì?
"Cô bé à, cháu không biết thời buổi này buôn bán vốn dĩ không dễ dàng gì. Hai năm nay mọi người người có thể ra ngoài ăn cơm mà thôi. Nhưng cháu nhìn xem một huyện này có bao nhiêu quán ăn chứ? Giá quán này thấp, vốn dĩ không có lời. Nhưng Phúc Duyên Đài lại khác với những nơi khác, giá cả cao hơn chúng ta một chút. Nhưng xào ra món cũng rất nhiều. Hôm nay số lượng khách hàng quay lại càng kinh khủng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng năm nay chúng ta sẽ ế ẩm, cũng chỉ có thể làm cho nó biết khó mà lui, đừng kéo dài ở huyện chúng ta. Nếu không cuộc sống của cậu mợ cháu sẽ sống như thế nào đây?" Dì Tiền nói vẻ mặt chân thành, trong mắt hiện lên sự lo lắng làm cho Khương Lệ Châu càng thêm khó xử.
Cô có quan hệ tốt với cậu mợ, hoàn cảnh trong nhà không tốt, nhiều năm nay đều dựa vào bọn họ chăm sóc. Cho nên bình thường cô thường xuyên đến giúp mợ làm việc, lời mợ nói cô thật sự là không nỡ từ chối.
"Nhưng nếu làm chuyện này, sau này Sở Từ sẽ không còn mặt mũi gặp người..." Khương Lệ Châu thở dài một hơi.
Nếu người khác nói xấu sau lưng, đối với cô cũng không có chỗ nào tốt. Hơn nữa hàng xóm sẽ nhìn cô như thế nào?
"Không sao đâu, nhà của Sở Từ cũng không ở đây, cùng lắm thì trở về nhà tiếp tục cuộc sống trước kia. Được rồi, Lệ Châu! Mợ còn bận rộn đây, không thể đi qua. Hơn nữa, nếu mợ tự đi nói thì có vẻ hơi quá. Con bé cháu từ nhỏ đã ngoan, mọi người sẽ tin lời cháu nói." Dì Tiền lại nói.
Nói đến mức này, Khương Lệ Châu cũng chỉ có thể đồng ý. Qua một hồi lâu, lúc này mới bưng tô cơm đi la cà từng nhà.
- -- ---
Sở Từ bên này vẫn rất bận, đồng thời trong lòng cũng nổi lên tâm tư muốn mời đầu bếp.
Những món ăn nàng nấu đều dùng gia vị tự làm. Cho nên hương vị làm ra khác với những người khác. C hỉ cần nàng nắm chắc trong tay công thức gia vị bí mật sẽ không sợ đầu bếp để lộ bí mật. Quán ăn có quá ít thời gian nghỉ ngơi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng căn bản không thể làm những việc khác, không công lãng phí rất nhiều thời gian.
"Em họ! Vừa rồi bà Vương ở bên cạnh đi qua tìm chị, nói là nghe nói người ở quán ăn bên cạnh đi nói xấu em trước mặt hàng xóm..." Đến buổi chiều, Tần Trường Tố vội vàng chạy vào nói với Sở Từ.
Hai ngày nay Sở Từ vẫn bình tĩnh ở sau bếp, ít biết chuyện phía trước. Nhưng hiện tại nghe Tần Trường Tố nói những lời này tính tình lập tức nóng nảy lên.
Vốn dĩ nàng không phải là người thích nấu nướng. Bây giờ nàng có đủ kiên nhẫn nấu nhiều món ăn như vậy đã sắp đột phá điểm mấu chốt của nàng, nhẫn nại trong lòng cũng ngày càng ít. Nhưng lúc này còn có người đến gây chuyện?