Ánh mắt của Sở Từ mạnh mẽ nhìn chằm chằm Khương Lệ Châu, ánh mắt của nàng tràn đầy sát ý. Cho dù là người trưởng thành nhìn thấy nhất định cũng sẽ cảm thấy áp lực huống chi là một cô gái trẻ tuổi như Khương Lệ Châu này. Bởi vậy sau một hồi, ánh mắt của Khương Lệ Châu lập tức đỏ bừng lên, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Con gái khóc nhìn thấy mà thương. Nếu là cô nương thanh lâu kỹ viện đời trước, không chừng một người mềm lòng như Sở Từ còn có thể thưởng một số tiền lớn dỗ dành. Nhưng nàng từ trước đến nay không có một chút đồng tình với kẻ thù của mình.
Thậm chí giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ của Khương Lệ Châu, một luồng phiền phức toát lên từ trong lòng. Nàng lập tức vung tay qua tát một cái bốp: "Khóc cái gì? Tôi kêu cô tiếp tục nói!"
Khương Lệ Châu lập tức choáng váng. Ngay cả thím Hoa cũng run rẩy trong lòng, vội vàng nói: "Nó vẫn là trẻ con, không hiểu chuyện..."
"Thím Hoa, mặc dù cháu mới đến. Nhưng cháu cũng thật tình muốn sống hòa đồng với hàng xóm xung quanh. Bất luận là nhìn thấy ai cháu đều là tươi cười chào hỏi. Nhưng chưa từng nghĩ hiện tại mới mấy ngày đã có người xem thường cháu. Nếu cô ta chửi mắng ở ngay trước mặt cháu, hoặc là muốn hỏi cháu chi tiết rõ ràng. Cháu tuyệt đối không nói hai lời, bảm đảm giải thích rõ ràng chuyện của mình. Nhưng sau lưng ngáng chân tính là thứ gì? Sau này cháu và em trai còn mặt mũi gặp người nữa hay không? Huống chi trong nhà cháu còn người chị họ giúp đỡ. Chị ấy có ý tốt giúp cháu, nhưng lại bởi vì cháu mà liên lụy lên người. Tại sao chứ?"
"Lại nói, tuổi của cô ta cũng không nhỏ, cũng không phải trẻ con. Hơn nữa, tuổi cô ta cũng trạc tuổi cháu, cho cô ta nói bậy bạ. Tại sao không cho phép cháu nói lời công bằng cho bản thân?" Sở Từ nhíu mày nói thẳng nói.
Thím Hoa nghẹn trong họng, mặt đỏ bừng: "Chuyện này không liên quan gì đến thím. Thím cũng chỉ nghĩ đứa bé này đến nhà chơi. Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng nhìn nhau lớn lên..."
"Cháu biết, cháu cũng không trách thím, chỉ là nghĩ thím đừng bị lừa. Thím cũng biết Phúc Duyên Đài của cháu buôn bán tốt, dì Tiền bên cạnh không phải lần đầu đến gây chuyện. Lần này lại muốn mượn tay của mấy thím đuổi cháu đi, ý định quả thực là ác độc." Sở Từ chậm rãi nói.
Trong lòng thím Hoa cũng hiểu rõ, giữa những người chung ngành rất ít người không ghen tỵ nhau.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ đến quy tắc thứ tự đến trước sau, cảm thấy nhà họ Tiền thật là rất uất ức. Nhưng sau đó lại cẩn thận suy nghĩ, căn nhà mặt tiền ban đầu chính là cho người khác thuê để mở cửa hàng, có mở trùng nhau cũng không kỳ quái, chỉ cần hương vị quán ăn ngon sẽ không sợ không có khách. Lại nói, dáng vẻ của hai chị em Sở Từ cũng làm người thích, nên rất nhanh được lòng khách.
Nhưng hôm nay làm loạn thật là khó coi.
"Đều là hàng xóm láng giềng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Nó nói sau lưng cháu, cháu cũng tát nó cái tát xem như hòa..." Thím Hoa lại nói tiếp.
Khương Lệ Châu bụm mặt không ngừng nức nở, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị uất ức như vậy.
"Thím nghĩ cô ta chỉ tìm đến một nhà của thím thôi sao? Thím Hoa, có hai hộ khác tầng dưới đều đã biết. Vừa rồi thím Mễ vừa nhìn thấy cháu đã lập tức vào nhà đóng cửa lại. Ngay cả nhìn thẳng mặt cũng không cho. Cháu còn không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể giải thích rõ ràng. Bây giờ cứ như vậy thả cô ta đi, uất ức này cháu không phải nhận vô ích sao?" Sở Từ hung hăng nói.
Trước đó nàng đã cho quán bên cạnh đủ thể diện, chỉ là xung đột bằng lời nói không so đo với bọn họ quá nhiều. Nhưng hiện tại, nàng tuyệt đối không có khả năng nuốt cục tức này xuống!
Thím Hoa thở dài một hơi không biết làm sao. Nhưng lúc này, Sở Từ nhìn chằm chằm Khương Lệ Châu đang khóc chính hăng say một cái. Tiếp theo duỗi tay túm tóc cô trực tiếp kéo người đi ra ngoài.