Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 347: Đánh cược



Editor: demcodon

Lúc này xung quanh đều im lặng, tất cả mọi người đều cảm thấy dì Tiền lúc này thật sự làm quá. Mọi người đều làm buôn bán và mưu sinh. Tại sao vì chút việc nhỏ này làm ầm ĩ lớn như vậy? Bất luận là ai thắng ai thua thì kết quả cũng không được tốt.

"Sở Từ, cháu cũng đừng đồng ý, món ăn của quán mình cũng không thể xào, vậy phải làm gì kiếm tiền chứ? Chẳng lẽ làm hoành thánh bán mì sợi sao? Bán mấy món đó thì được bao nhiêu tiền chứ?" Bà Vương biết tin vội vàng khuyên nhủ.

Hoắc thần tiên cũng gật đầu. Ngay cả Hạnh Quả đứng bên cạnh không hiểu lắm cũng vội vàng kéo Sở Từ.

"Chị Tiền à, Sở Từ toàn dựa vào tài xào rau mà thu hút nhiều khách như vậy. Chị cắt con đường của nó, nó còn có thể làm gì? Cũng không thể mở cửa hàng ra đứng ở cửa nói hai câu còn có khách vào cửa chứ?" Những người khác cũng không nhịn được nói.

Vốn dĩ chính là cuộc thi đấu không công bằng. Cho dù là dì Tiền thắng, thì lương tâm thật sự không có trở ngại sao?

Gương mặt già nua của dì Tiền đỏ bừng, nhưng bà vẫn nghiến răng nói: "Chuyện này tôi không thể kiểm soát được. Dù sao nó không thể xào rau, khách hàng của nó vốn dĩ đã nhiều hơn tôi, vị trí cửa hàng cũng tốt hơn tôi. Nếu lại làm sở trường tôi căn bản không cần đấu với nó!"

"Nếu dì Tiền đã nói như vậy, tôi cho dì thể diện này." Sở Từ đột nhiên mở miệng đỏ nói một câu.

Mọi người đều sửng sốt, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua. Ngay cả Khương Lệ Châu đang khóc cũng không nhịn được đều sửng sốt ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Tiếp theo lại nghe Sở Từ nói tiếp tục: "Hôm nay bắt đầu chuẩn bị, 8 giờ sáng mai đúng giờ bắt đầu đánh cược, tôi chỉ làm món ăn từ bột mì. Về phần dì Tiền, dì cứ tùy ý, trễ nhất 10 giờ tối, ai bán được nhiều tiền hơn thì người đó thắng, như vậy được không?"

Món ăn từ bột mì? Dì Tiền sửng sốt, trong lòng nghĩ tới bánh ngọt mấy ngày hôm trước Sở Từ tặng qua. Bánh ngọt này quả thật còn ngon hơn mấy loại trên chợ bán. Nhưng cũng không quá ngon. Cho dù có nhiều người mua cũng vô dụng, dù sao giá bánh ngọt quá rẻ, bán một ngày cũng không so được với bà!

"Được!" Dì Tiền sợ Sở Từ hối hận vội vàng nói tiếp: "Sáng mai, bà Vương và con bé trong quán mày đến quán tao trông, giao cho người người giám sát. Lệ Châu nhà tao và thím Hoa đến quán mày trông. Tất nhiên, những người khác muốn đến giám sát cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng tôi là được! Đợi đến 10 giờ tối ngày mai, hàng xóm đến làm chứng, hai nhà đến một chỗ đếm tiền!"

Nói cách khác, cả ngày mai sáng mai số tiền này đều rõ ràng.

Mặc dù mỗi nhà đều có một số chuyện phải làm. Nhưng hiện tại so sánh với những chuyện này không có nhiều sức hấp dẫn như vậy. Thím Hoa, bà Vương và những người khác lập tức đều gật đầu.

Hoắc thần tiên lo lắng liếc nhìn Sở Từ một cái. Mặc dù hy vọng Sở Từ về thôn ngoan ngoãn làm con bé vừa ý. Nhưng cũng không hy vọng nó bị cách này đuổi đi.

Sở Từ nhìn dáng vẻ hào hứng của dì Tiền cười khẩy một tiếng: "Được, nhưng trước đó còn phải mời dì Tiền liên lạc với chủ nhà nói rõ ràng chuyện này. Bằng không đến lúc đó dì thua lại muốn quỵt nợ..."

"Không cần tìm chủ nhà. Trên đường này có một ông lão nổi tiếng chính trực. Mỗi người ký giấy nợ 1000 đồng đặt ở chỗ ông ấy. Sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu người thua quỵt nợ thì trả tiền! Tất nhiên, sau khi trả tiền đừng nghĩ đến cuộc sống trôi qua tốt, hàng xóm đều nhìn chằm chằm đấy!" Dì Tiền nóng lòng nói.

Mặc dù ánh mắt của người ngoài không quan trọng. Nhưng không thể không nói, trong huyện này khắp nơi đều là quần thể thể, một khi trở thành đối tượng bị người khác cô lập tuyệt đối là khổ sở đến cực điểm.

Thậm chí về mặt chỉ cần ăn, mặc, ở, đi lại đều sẽ gặp rắc rối rất lớn. Nói một cách đơn giản, một dì Tiền cũng đã đủ làm cho người ta phiền, nếu tất cả mọi người ở nơi này đều biến thành dì Tiền thì sao? Không ai có nhiều kiên nhẫn như vậy để sống tiếp. Cho nên, mặc kệ là Sở Từ hay là dì Tiền, tuyệt đối cũng đều không muốn dễ dàng xé rách mặt mình với hàng xóm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.