Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 368: Đừng Đến Làm Phiền Tôi



Editor: demcodon

Mạnh Hỉ Lai này là một đầu bếp nổi tiếng trên huyện. Trước kia từng là đầu bếp trong một khách sạn lớn nào đó nhà nước kinh doanh. Sau đó bị Thẩm Dạng đưa ra giá cao đào đi.

"Vốn dĩ trong lòng tôi hơi không vui. Dù sao bị đầu bếp mới đến chèn ép thật sự hơi mất mặt. Nhưng khi tôi nghe nói đến chỗ cô làm thì những cảm xúc đó trong chớp mắt biến mất. Tôi là người thích nấu ăn và ăn. Nếu có thể học được một chút tay nghề với cô thì đó là may mắn của tôi. Nếu không học được thì nhất định thỉnh thoảng cũng có thể nếm thử mấy miếng. Trong lòng tôi cũng hài lòng rồi." Mạnh Hỉ Lai nói tiếp.

Đầu bếp đẩy y đi chính là đầu bếp Dịch Tình mời đến từ thủ đô. Thẩm Dạng cũng khó mà từ chối chứ đừng nói đến đầu bếp Mạnh Hỉ Lai này.

Tất nhiên, mặc dù Mạnh Hỉ Lai không làm việc ở chỗ Thẩm Dạng cũng có thể tìm được công việc tốt. Nếu không phải rất thích, nhất định y sẽ không đến quán ăn nhỏ của nàng chịu thiệt.

Loading...

Hợp đồng này được soạn trước khi Từ Vân Liệt rời đi, phía trên có chữ ký của Mạnh Hỉ Lai. Sau khi nàng xem qua không có vấn đề cũng đồng ý. Cho nên mối quan hệ giữa hai người đã chính thức trở thành bà chủ và nhân viên. Sở Từ cũng không cần phải khách sáo với y.

Hơn nữa hai người ký hợp đồng trong thời gian dài, cũng có hiệp nghị giữ bí mật. Cho dù sau này Mạnh Hỉ Lai từ chức cũng không được lấy đi bất cứ đồ ăn nào trong quán ăn. Nếu không sẽ bị nhốt vào tù.

"Sau này tôi gọi ngài là chú Lai là được. Nước sốt trong quán tôi đã chuẩn bị sẵn, bình thường chú muốn ăn món gì thì tự xào cũng được." Sở Từ cười nói.

Mạnh Hỉ Lai cười ha ha đồng ý.

Sở Từ trả tiền lương còn cao hơn bên Thẩm Dạng một chút, còn cho phép y mang theo hai người học việc đến ra món ăn, y làm cũng thoải mái. Hơn nữa, chỗ này mặc dù hơi mệt mỏi, nhưng quy tắc không nghiêm ngặt lắm. Khi không bận rộn thì y cũng có thể đi dạo phố, hay là về nhà thăm vợ một chút cũng coi như rất tốt.

Đối với Mạnh Hỉ Lai, Sở Từ cũng rất hài lòng. Dù sao cũng là người Từ Vân Liệt tìm đến. Bất luận nói chuyện hay làm việc cũng có giới hạn, cũng coi như làm cho người yên tâm.

- -- ---

"Chị à, em thấy dì Tiền hôm nay khá thành thật, an ổn làm ăn, cũng không giống như mấy ngày hôm trước cứ đứng ở cửa nhìn chằm chằm quán chúng ta." Lúc nghỉ ngơi, Sở Đường nói.

Sở Từ bật cười, trong mắt hiện lên một tia đắc ý nói: "Nếu bà ta có thể tiếp tục như vậy thì 1000 đồng tiền thua cũng không chịu thiệt, mua được một bài học sau này sẽ mang lại rất nhiều lợi ích."

Đương nhiên, nàng chưa nói câu kế tiếp, cũng không cần phải nói, chỉ sợ không được bao lâu Sở Đường tự mình có thể nhìn ra.

"Cũng đúng." Sở Đường cũng cười.

Nhưng lúc này, Khương Lệ Châu ở bên cạnh lại đến cửa, cẩn thận nhìn vào bên trong. Khi thoáng nhìn thấy hai chị em Sở Từ và Sở Đường thì hơi rụt đầu, mặt đỏ bừng.

Sở Đường cau mày, trực tiếp bước đến: "Cô có chuyện gì à?"

Khương Lệ Châu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không, chỉ là... chỉ là muốn hỏi cậu đã làm bài tập nghỉ đông chưa... Tớ có mấy bạn học biết chúng ta là hàng xóm, muốn tìm cậu leo núi dạo chơi, thuận tiện thảo luận việc học."

Mục đích cô đến chủ yếu là muốn làm hòa với Sở Đường. Nếu không, sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông, lỡ như Sở Đường nói ra chuyện xấu của cô ở trường học thì cuộc sống của cô sẽ đau khổ.

Hiện tại, dù sao Sở Đường khác với trước kia, không phải đứa ăn xin không có người dựa vào trong mắt người khác. Người muốn làm bạn với cậu chỗ nào cũng có.

"Tôi còn có việc phải làm, tự cô đi đi." Sở Đường không che dấu mình chán ghét cô.

"Đừng..." Khương Lệ Châu hơi sốt ruột, vội vàng giữ chặt Sở Đường đang muốn xoay người, thấy cậu quay người trừng mắt lập tức rút tay về: "Sở... Sở Đường... xin lỗi, cậu... cậu có thể... đừng nói chuyện của tôi ở trong trường không?"

Sở Đường nghe nói như thế vẻ mặt có vài phần mỉa mai, chỉ cho phép cô nói xấu chị cậu sau lưng, nhưng lại không cho cậu nói sự thật cho người khác biết? Nhưng Sở Đường cậu cũng không phải người thích nói xấu sau lưng. Cho dù muốn đối phó cô cũng không cần phải dùng loại thủ đoạn này.

"Ừh. Nhưng chỗ tôi không chào đón cô. Nếu như cô lại đến làm phiền tôi thì không nói được." Sở Đường nói thẳng, nói xong bước đi cũng không quay đầu, làm cho Khương Lệ Châu đứng tại chỗ nhưng có được câu trả lời thuyết phục. Đối với cô đã là một tin tốt, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.