Cho dù trong quán không có người đầu bếp là Sở Từ thì buôn bán vẫn đắt hàng. Thậm chí còn mập mờ chèn ép hoạt động của dì Tiền, làm cho dì Tiền tức chết.
Nhưng chỉ chớp mắt lại trôi qua mấy ngày đã đến đêm giao thừa, mỗi nhà đều về nhà mình đón giao thừa. Trên đường cái bắt đầu quạnh quẽ hơn, đặc biệt là sau 3-4 giờ chiều. Thậm chí cũng không thấy ai ra ngoài. Kể cả những quán ăn như của Sở Từ cũng đến lúc nghỉ ngơi, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Vào đêm giao thừa, Sở Từ cũng không thể giữ Mạnh Hỉ Lai và Tần Trường Tố ở lại, nên cho bọn họ đều nghỉ.
Mặc dù trước đó Tần Trường Tố vẫn sống nhờ ở thôn Thiên Trì. Nhưng hôm nay vẫn phải trở về thôn họ Tần. Dù sao trong nhà vẫn còn ông bà nội, ba và anh trai. Nếu cô không về nhà nhất định sẽ bị người bàn ra tán vào.
Loading...
Còn Hoắc thần tiên và Hạnh Quả đã trở về thôn từ lâu. Hiện tại trong quán chỉ còn lại hai chị em.
"Sở Đường, em mang theo mấy thứ này về đi, nói cho dì biết buổi tối chị và anh Từ cùng trở về, để cho dì yên tâm." Sau khi hai chị em ăm cơm tất niên xong, Sở Từ cũng đuổi Sở Đường đi về trước, thuận tiện còn cầm một đống bánh ngọt và đồ ăn nóng mang về.
Ngôi nhà ở thôn Thiên Trì hiện tại có dì và Thôi Hương Như ở. Bình thường cũng không sao cả, nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày cuối năm. Hai anh em Tần Trường Tố và Tần Trường Bình lại không thể ở bên cạnh dì. Cho nên hai chị em nàng vẫn nên trở về. Nhưng dù sao bây giờ vẫn còn sớm, trong quán ăn còn chút việc vặt cần xử lý một chút.
Từ sau khi đến huyện, nàng cũng chưa từng trở về, cũng không biết nhà xưởng thế nào. Còn dì, mặc dù cũng không phải rất thân với nàng. Nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, cực kỳ quan tâm nàng. Sau khi trở về cũng nên an ủi một chút.
Sở Đường không bao lâu đã vội vàng rời đi. Sở Từ ở lại trong quán ăn chờ Từ Vân Liệt đến về chung, thuận tiện quét dọn lau chùi từ trong ra ngoài.
Sắc trời ngày càng tối, bên ngoài ngày càng có nhiều tiếng pháo vang. Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, pháo hoa nổ tung, vô cùng xinh đẹp.
Bình thường Từ Vân Liệt cũng không bận. Nhưng hôm nay công nhân đều nghỉ, có rất nhiều chuyện cần người quản lý là hắn phải làm. Cho nên mới tan ca trễ. Nhưng cũng may xe trong nhà máy Từ Vân Liệt có thể tùy tiện dùng, cũng không cần lo lắng không thể đi về.
Sở Từ ngâm nga một giai điệu nhỏ trong miệng, vừa mới đóng rèm cửa hai bên trái phải thì nghe thấy một tiếng "cạch" từ sân sau.
Cả người hơi sửng sốt, giờ này Từ Vân Liệt cũng nên đến đây. Nhưng khi nào thì hắn học không đi cửa trước mà đi cửa sau vậy?
Sau đó mỉm cười, bóng người lóe lên trốn vào trong góc tường, đúng lúc bị rèm cửa che lại, sẵn sàng hù dọa Từ Vân Liệt. Nhưng lại nghĩ đến Từ Vân Liệt không nghe thấy, cách làm này của nàng thật sự không cần thiết. Cho nên lại muốn đi ra ngay thẳng. Nhưng lúc này lại cảm giác không đúng.
Tiếng bước chân ở sân sau hiển nhiên không phải một người. Cho dù Từ Vân Liệt lén lút trèo tường cũng không đến mức mang theo người khác, càng không đến mức đi rón rén.
Có trộm? Sở Từ theo bản năng nghĩ đến.
Nhưng rất nhanh suy nghĩ của nàng đã được chứng thật. Chỉ một lúc sau thì có mấy người từ sân sau bước vào đại sảnh, qua tấm rèm nàng có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình bên ngoài ánh sáng.
Có khoảng mười người đi thẳng vào quầy lễ tân lục tung các hộc tủ.
"Đại ca, trong quán này rốt cuộc có người hay không? Tại sao vẫn còn sáng đèn?" Một người trong đó nói.
"Bất kể nó ở đâu thì cũng chỉ là đứa con gái mà thôi. Quán ăn này chính là nơi giàu nhất ngành này. Chúng ta nhanh chóng làm xong vụ này đúng lúc về nhà đón giao thừa." Tên cầm đầu khịt mũi mở thùng tiền, lại nhìn thấy phía trên có khóa lập tức đập mạnh xuống đất, cả thùng vỡ ra.