Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 372: Chỉ Có Thể Chấp Nhận Số Phận



Editor: demcodon

Ánh mắt của Sở Từ "lướt qua", trong mắt nhìn qua như là kiêng kị nhưng có mấy phần thấu hiểu.

Đừng nhìn chỉ có một lát, nhưng trên tay những người này cũng không rãnh rỗi. Động tác làm theo bản năng hoàn toàn có thể nhìn ra ưu và khuyết điểm trên cơ thể bọn họ, cũng có thể tự mình tranh đoạt mấy vài thắng.

Giờ phút này, tên cầm đầu kia cũng nhìn Sở Từ vài lần, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên không thể đoán trước.

Từ lâu gã đã nghe nói chủ của Phúc Duyên Đài là chị em sinh đôi, dáng vẻ đều rất đẹp. Bình thường gã chỉ nhìn từ xa nhưng không quá cẩn thận. Hôm nay vừa thấy coi như có thêm nhiều kiến thức. Sở Từ ngược lại cũng không phải người con gái cười một cái đổ thành, không phải nũng nịu. Nhưng không thể phủ nhận là người con gái vô cùng quyến rũ.

Lông mày sắc bén, ánh mắt như dao nhỏ, tóc dài buộc nửa đơn giản nhìn qua rất gọn gàng, dáng người cao lại gọn gàng, vòng eo nhìn qua rất mạnh mẽ làm cho người xúc động muốn tiến lên nhéo một cái. Huống chi con bé này còn trẻ, gương mặt non mềm của 17-18 tuổi. Ngay cả giọng nói còn giống như chim hoàng oanh trong trẻo dễ nghe.

"Chỉ một mình em à?" Tên cầm đầu mở miệng nói tiếp.

Lúc gã mở miệng còn mang theo một nụ cười, gương mặt xấu xí lập tức trở nên càng xấu xí hơn, làm cho Sở Từ cảm thấy ghê tởm. Đột nhiên nghĩ người này sở dĩ có thể làm lão đại khẳng định phải có thêm điểm ngoại hình.

"Có phải một mình hay không anh lại đi tìm xem chẳng phải sẽ biết sao?" Sở Từ cười khẽ.

Dáng vẻ của nàng làm cho lão đại hơi bất an. Dù sao theo lý thuyết một đứa con gái nhìn thấy cảnh như vậy cũng nên biết sợ hãi mới đúng. Mặc dù không quá rõ ràng, nụ cười cũng không nên bình tĩnh như thế. Ngoại trừ trong căn nhà còn giấu người khác.

Nhưng căn nhà mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không có nhiều chỗ để trốn...

"Mấy đứa bây đi tìm lại xem." Lão đại lại mở miệng dặn dò, nói xong đi về phía Sở Từ, cách nàng một thước dùng mũi hít: "Em gái, em thơm quá, trong quán còn đồ ăn không? Đúng lúc mấy người bọn anh còn chưa ăn gì, em đi nấu cho bọn anh một bữa cơm tất niên ngon được không?"

Sở Từ nhếch khóe miệng. Đúng là nàng muốn kéo dài thời gian chờ Từ Vân Liệt đến đây. Nhưng cũng không muốn phục vụ người.

"Tất cả đồ ăn đã bán hết rồi." Sở Từ nói thẳng.

"Xem ra việc buôn bán cũng không tệ nha!" Lão đại mỉm cười, ngược lại giọng nói lại lạnh lùng: "Vậy tiền đâu? Nếu em đã ở đây vậy thì tiền không có khả năng chạy đi, đúng không? Em nói xem tiền giấu ở đâu?"

Khi người này nói chuyện lại duỗi tay muốn nhấc cằm Sở Từ. Loại động tác này là khi năm đó nàng đi dạo kỹ viện dùng nhuần nhuyễn. Huống hồ xưa nay chỉ có nàng trêu chọc người khác. Cho tới bây giờ cũng không ai dám chạm qua nàng. Bởi vậy ngay lúc tên cầm đầu duỗi tay ra thì Sở Từ đã trực tiếp bẻ mạnh vào tay gã. Ngay lập tức có tiếng "răng rắc" cực kỳ giòn vang. Tên cầm đầu kia hét lên ngay lập tức. Sau đó chỉ nhìn thấy mấy ngón tay bình thường đã bị bẻ cong trong tích tắt hơi kỳ lạ. Gã dùng tay còn lại ôm chặt, trên mặt đau đớn tiết ra dầu nhờn.

"Con bé xấu xa kia, đừng không biết xấu hổ! Bọn tao có nhiều người như vậy, mày có tin hôm nay cho dù bị cưỡng hiếp thì mày cũng chỉ có thể chấp nhận số phận hay không?" Lão đại đột nhiên tức giận nói.

Lời này Sở Từ đương nhiên tin. Dù sao đêm nay trời tối và gió. Mặc dù có người đốt pháo, nhưng hầu hết đều ở trong sân nhà mình, cũng giống như những hộ gia đình trong năm tầng trên quán ăn của nàng. Hầu hết đều ở nhà nói chuyện phiếm bận rộn không ra cửa. Bên ngoài lại ồn ào như vậy. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì nàng có kêu rát cổ họng cũng vô dụng.

Nhưng ngay cả khi giá trị sức mạnh của nàng đã giảm đi rất nhiều, cũng không đến mức có thể rơi xuống bị người cưỡng hiếp xúc phạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.