Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 380: Cút Đi



Dù sao tên lưu manh vừa rồi bị nàng đâm một dao cũng không chết. Ban đầu nghĩ rằng tiêu xài công đức cũng không tốn bao nhiêu, ít nhiều cũng nhờ gần đây nàng dựa vào nghề thủ công kiếm được rất nhiều tiền, tích nhiều công đức. Bây giờ chỉ cần không giết chết dì Tiền thì nàng không cần lo lắng linh thụ không kết quả và không kéo dài tuổi thọ của nàng.

Dì Tiền làm sao chịu đựng nổi loại đau đớn này, chỉ cảm thấy xương cốt dường như bị chặt đứt, toàn bộ chân không còn sức lực. Bởi vì đau đớn nên nước mắt đều rớt xuống.

"Sở... Sở Từ... mày làm như vậy không sợ sao?"

"Tôi sợ cái gì? Trước khi tôi đạp gãy chân thì bà có năng lực gì? Nếu bà thật sự nói chuyện này cho công an, đúng lúc tôi lại tâm sự với thằng ba. Bà phạm sai lầm trước đây, chỉ cần tôi nói đến tìm bà lý luận lại bị bà đánh mới chỉ có thể phản kháng, cũng không có ai tính chuyện này trên đầu tôi." Sở Từ nói thẳng.

Thứ nhất, nàng thuê chính là nhà của Thiệu Quốc Hưng, đám lưu manh này quấy rối trên địa bàn của gã. Vốn dĩ không chiếm được lợi. Nếu dì Tiền bị dính vào trở thành chủ mưu, vậy thì hiện tại bà bị gãy chân cũng sẽ không có ai đồng tình.

Nàng nghe Sở Đường nói qua quốc gia vừa mới thành lập mấy chục năm, rất nhiều luật pháp còn chưa hoàn thiện, cũng làm cho nhiều người mặc dù là phạm tội cũng có thể ung dung ngoài vòng pháp luật như cũ. Mà nàng bây giờ cũng coi như có một số nền tảng và mối liên hệ. Cho nên dưới tình huống dì Tiền không chiếm lý, căn bản không thể làm gì nàng.

Sắc mặt của dì Tiền thay đổi rõ ràng. Bà quả thật không thể tin được loại lời nói này lại từ trong miệng một con bé 17-18 tuổi nói ra. Quá ác độc.

Sở Từ rõ ràng còn nhỏ như vậy, là bạn cùng lứa tuổi với cháu ngoại gái của bà. Nhưng lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, còn làm cho bà có khổ nói không nên lời.

Nếu trước kia bà bị Sở Từ đánh thành như vậy, bà nhất định có thể lấy lại công bằng. Nhưng bây giờ nhược điểm của mình bị Sở Từ nắm trên tay, căn bản không có cách trả đũa Sở Từ.

Hơn nữa... mấy tên lưu manh kia cũng không làm nó bị thương được. Sức lực của con bé này căn bản không bình thường. Lỡ như mình lại ngoan cố chống lại và chọc Sở Từ nóng nảy, không chừng thật sự sẽ làm cho nó càng làm ra chuyện bạo lực hơn nữa.

Giờ phút này dì Tiền thật sự sợ hãi. Dù sao vết thương trên người lúc nào cũng nhắc nhở bà, làm cho bà không dám lại xem thường Sở Từ trước mặt.

Trách không được còn nhỏ tuổi đã dám đến huyện mở quán ăn. Trách không được chị họ và em trai đều nghe lời nó như vậy.

Biết vậy chẳng làm.

Dì Tiền chảy nước mắt nước mũi, gương mặt đau đớn tái xanh. Bà có thể cảm giác được chân mình khẳng định không hoạt động được. Hai cú đá nặng của Sở Từ giống như tảng đá đập xuống, rõ ràng làm cho bà không kịp trốn.

"Ban đầu chỉ cần bà giữ bổn phận thì chúng ta còn có thể tiếp tục làm hàng xóm. Nhưng bây giờ chỉ sợ không thể. Dì Tiền, tôi cho bà năm ngày, trước mùng 5 dựa theo chúng ta thỏa thuận ban đầu trả tiền. Sau đó bà cút đi cho tôi. Nếu sau này lại xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi đảm bảo không chỉ có một mình bà bị thương. Tôi nghe nói bà có con trai và cháu trai. Bà nói nếu tôi cơ hội lén lút ra tay với bọn họ thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Sở Từ lạnh lùng uy hiếp.

Nhắc đến người nhà, dì Tiền ngay cả khóc cũng quên. Khương Lệ Châu đứng bên cạnh mở to đôi mắt nhìn rồi nấp đi, ước gì không nghe thấy những lời này.

Dì Tiền vội vàng lắc đầu: "Không thể... không thể, tôi hứa sẽ không... không làm xằng bậy nữa... tôi... tôi đi... tôi đi..."

Bà thật sự không thể làm nổi việc buôn bán này nữa. Qua hai ngày nay làm hoạt động, sau khi cẩn thận tính toán không chỉ không kiếm được lợi nhuận mà còn lỗ. Mặc dù như vậy cũng không thể làm gì Sở Từ, làm hoạt động lâu như vậy sau này cũng khó để tăng giá. Hơn nữa bà nghe được tiếng gió, có ông chủ quán ăn khác lén lút tìm cục An toàn vệ sinh thực phẩm. Sau khi qua mấy ngày tết, chỉ sợ sẽ có người ở cục đến kiểm tra quán của bà. Tóm lại... hỏng bét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.