Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 388: Nói Việc Tư



Sở Từ làm bí hiểm, cố ý không nói Từ Vân Liệt là ai, nhìn dáng vẻ Võ Thuận vò đầu bứt tai sốt ruột khẽ cười, trong lòng hơi vừa lòng một chút.

Mặc dù trông gã hơi keo kiệt nhưng tốt hơn Hoàng Kiến Dân. Lúc nhắc đến Từ Vân Liệt mặc dù hơi lo lắng, nhưng ánh mắt rất sạch sẽ, cũng không có một chút ghen tỵ hoặc bất mãn. Hơn nữa hoạt động tâm lý của người này đều hiện trên mặt, không nhiều mưu mô, khá đơn giản.

Võ Thuận vừa nghe mình nói chuyện với Sở Từ thì sắc mặt trở nên cứng ngắc, khô khốc nói: "Chuyện này... trước đó anh đều nói chuyện với Hương Như..."

"Anh không muốn nói chuyện với tôi? Tôi nhớ rõ tôi mới là chủ của xưởng này thì phải?" Sở Từ cười khẽ, tỏa ra lạnh nhạt.

"Không, không, nói chuyện. Tất nhiên có thể nói chuyện!" Võ Thuận nói với vẻ mặt đau khổ.

Kỳ thật gã căn bản không có việc gì, chuyện trong xưởng ban ngày đã thu xếp xong. Làm gì cần nửa đêm gã đến nói chuyện với Thôi Hương Như chứ? Chỉ là lấy cớ này để gặp Thôi Hương Như mà thôi.

Nhưng bây giờ đã nói đến đây, gã cũng không thể không nói một câu, phải không? Chỉ có thể vội vàng suy nghĩ. Sau khi suy xét một hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra chủ đề, nhanh chóng nói: "Anh đã lấy hàng ở xưởng của em một thời gian, có thể nói một phần ba doanh số trong xưởng của em đều là anh tìm cách, thường xuyên qua lại cũng coi như quen biết. Cho nên anh muốn góp ý cho em một số..."

Sở Từ mời gã vào nhà. Sau khi rót trà thì chăm chú lắng nghe.

"Giấy chứng nhận xưởng của em tốt hơn nên đi làm thêm mấy giấy chứng nhận nữa, dứt khoát đổi thành nhà máy đi. Đặt một cái tên phù hợp, nói ra cũng nghe hay hơn. Đặc biệt là thuốc mỡ em bào chế có tác dụng rất tốt, cũng không thể giới hạn ở huyện chúng ta được. Sau khi có nhãn hiệu và đóng gói mới có thể tiêu thụ xa hơn. Tất nhiên, nếu đổi thành nhà máy thì đầu tư cũng nhiều hơn. Ví dụ như số lượng công nhân, 7-8 người thì làm việc không xuể. Hơn nữa, ngoại trừ sản xuất còn phải có một phòng kiểm tra chất lượng. Nếu em có thể học hỏi như những doanh nghiệp nhà nước, sau này nhất định có thể càng làm càng lớn." Võ Thuận lại nói.

Mặc dù lời nói này là đột nhiên nghĩ ra, nhưng trước kia gã quả thật cũng đã từng nghĩ đến. Chẳng qua dù sao xưởng cũng không phải của gã. Thậm chí gã cũng xem như là khách hàng, nên những lời này cũng không đề cập qua.

Mà bây giờ thì khác, gã muốn theo đuổi Thôi Hương Như thì trước tiên phải qua cửa của Sở Từ, cố gắng lấy lòng nàng mới đúng.

Sở Từ nghe xong lời gã nói thì phụ họa gật đầu. Xưởng nhất định cần phải thay đổi, hiếm khi một người ngoài như gã có lòng nhắc nhở nàng.

"Tôi đã nghĩ đến chuyện này, sang năm hẳn là sẽ thay đổi vấn đề này." Sở Từ nói đơn giản.

Võ Thuận cười gượng: "Nếu sau này em có chỗ nào cần anh giúp đỡ thì cứ việc nói... Đúng rồi, nhân tiện anh nói với em về việc đặt thuốc cho ba tháng đầu năm sau. Đây là danh sách, em nhìn một chút đi. Nếu không có vấn đề gì thì sắp xếp công nhân làm, anh cũng có thể lấy hàng sớm nhất có thể."

Nói ra lời này, thật ra có vẻ đang bàn chuyện làm ăn với nàng.

Sở Từ cầm đơn hàng xem kỹ lại, phát hiện gã đã đặt rất nhiều hàng. Nhưng cũng không vội vàng quyết định ra, thay vào vào đó chuẩn bị ngày mai sẽ đến xưởng xem thử. Sau đó dựa vào tình huống mà quyết định.

"Đồng chí, anh đến nhà tôi chỉ vì nói những chuyện này sao?" Sở Từ lại nói.

Võ Thuận sửng sốt, sắc mặt hơi co rúm: "Thôi... Thôi Hương Như đâu? Anh mang pháo hoa đến muốn cho cô ấy xem."

"Ồ? Nói cách khác, anh thật ra là muốn nói việc tư?" Sở Từ nhướng mày nói tiếp.

Luồng không khí này ép cho Võ Thuận không thở nổi, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng. Người đàn ông này quả thật không dễ dàng gì. Nhưng cố tình lại không thể bỏ của chạy lấy người, chỉ có thể kiên trì gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.