Khí thế của Sở Từ làm cho một nhà ba người này sợ hãi. Tim của Võ Thuận muốn nhảy đến cổ họng, luôn cảm thấy lời Sở Từ nói không giống như đang nói giỡn. Lúc này trong đầu lại nghĩ đến những người nhận xét nàng ở thôn Thiên Trì, lập tức hơi hiểu được là tại sao.
Một số người nói nàng ác độc, chỉ sợ cũng vì thái độ làm việc của nàng như vậy.
Nhưng mặc dù đối xử với một người lớn như vậy là hơi quá đáng. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Sở Từ và em trai nàng sống nương tựa lẫn nhau. Nếu không đủ cứng rắn thì cũng không chắc có thể sống đến bây giờ. Hơn nữa, nghe nói lúc trước Thôi Hương Như ly hôn cũng ít nhiều nhờ tính xấu của Sở Từ mới có thể làm cho mọi chuyện trở nên thuận lợi.
Theo lý mà nói, Võ Thuận cũng muốn bảo về mẹ mình. Nhưng chuyện hôm nay làm cho lòng gã oán hận. Ngoài ra, mặc dù vẫn chưa đuổi theo được Thôi Hương Như, nhưng gã đã có kiêng nể đến cực hạn với Sở Từ có khả năng trở thành cô em vợ tương lai này.
Thậm chí có mấy phần kính trọng mập mờ, cũng may Sở Từ còn nhỏ tuổi. Nếu không để cho người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng Sở Từ là mẹ vợ của Võ Thuận, mới có thể làm cho gã sợ hãi như thế.
Tay của mẹ Võ run lên, tức giận đến mức muốn ngất xỉu, nói với trai mình: "Vừa rồi cô ta nói là có ý gì? Chị Hương Như là ai? Người con nói tên là Hương Như?"
"Mẹ à, cô gái con muốn cưới tên Thôi Hương Như, không phải Sở Từ và Phúc Nhạc Nhạc! Nhưng bây giờ nói gì cũng quá sớm, bởi vì con thích đơn phương. Cho nên mẹ đừng quan tâm chuyện này." Võ Thuận lại nói.
Mẹ Võ ngẩn người, thích đơn phương?
"Tình huống của người tên Thôi Hương Như kia là gì?" Mẹ Võ cố gắng bình tĩnh lại hỏi. Ngược lại nhìn Sở Từ: "Là họ hàng với cô gái này? Chị em họ?"
Võ Thuận hơi bất lực, nhưng đối mặt với mẹ mình cũng không còn cách nào khác, không muốn bà tiếp tục kích động quấy rầy đến những người khác, chỉ có thể kiên trì nói: "Hương Như rất tốt, là người dịu dàng, xinh đẹp, hiểu chuyện... Người trước mặt mẹ tên là Sở Từ. Mặc dù không phải chị em ruột với Hương Như nhưng quan hệ rất tốt. Ngoài ra, Hương Như làm việc trong xưởng thuốc ở thôn Thiên Trì..."
Sở Từ nghe đến mấy câu này thì nhíu mày, cảm thấy Võ Thuận này ngoài việc yếu đuối còn không đầu óc. Chuyện này vẫn chưa thành đã tiết lộ nơi ở của chị Hương Như ra ngoài, với tính cách của mẹ Võ có thể không đi tìm gây rắc rối sao?
Thôn Thiên Trì lại dễ dàng gây ra một ít lời đồn đãi vớ vẩn. Gã là chê cuộc sống của Thôi Hương Như quá tốt nên cố ý gây rắc rối cho chị sao?
"Xưởng thuốc? Mẹ nói mà, chẳng trách ngày nào con cũng chạy đến thôn Thiên Trì. Vốn dĩ mẹ còn tưởng rằng con bàn chuyện thuốc giúp mẹ..." Sắc mặt của mẹ Võ Thuận tốt hơn một chút, nhìn Sở Từ mấy lần trên mặt hơi xấu hổ. Mặc kệ nói như thế nào, không phải con bé này là tốt rồi. Dù sao nàng không có ba mẹ, nhất định không có dạy dỗ.
"Nếu con đã thích thì dẫn về cho mẹ xem mặt trước. Nhưng nếu như không giống như con nói thì con từ bỏ đi, đàng hoàng ở bên Phúc Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc người ta thích con cũng không nói. Mẹ có thể nhìn ra được nhiều năm như vậy vẫn đang đợi con." Mẹ Võ Thuận lại nói tiếp.
Sở Từ không khỏi cười nhạo trong lòng. Thật sự là làm gái còn muốn lập đền thờ. Trước đó còn không phải Phúc Nhạc Nhạc thì không thể. Bây giờ lại muốn xem mắt một người khác, xem ra là cảm thấy đứa con trai này của bà xứng đôi với tất cả con gái trên đời này.