Editor: demcodon
Mặc dù Sở Từ đã làm rất nhiều chuyện xấu. Nhưng linh thụ trong không gian vẫn như trước, công đức hầu như không bị trừ một điểm.
Trong lòng tiểu hòa thượng lầm bầm khuyên Sở Từ cả ngày.
Sở Từ tự hào mình đang làm chuyện tốt, một dáng vẻ chính nghĩa công bằng, thật sự làm cho Ngộ Trần không có lựa chọn nào khác hơn là phải thu thập mấy vị hòa thượng trẻ tuổi tu luyện cấp bậc đại cao tăng. Lúc này mới bắt đầu hoài nghi cuộc sống...
- -- ---
Chờ đến ngày hôm sau, Sở Từ vẫn làm theo ý mình như cũ, nghe nói trường học của Sở Đường muốn tổ chức đi chơi xuân ngắm hoa. Trước tiên đi đến danh lam thắng cảnh gần đó dạo chơi. Qua hai ngày đã tốn rất nhiều thuốc bột. Nhưng đây chính là mùa xuân, trong không khí tràn ngập phấn hoa, có một số phấn hoa xung đột với hàng giả. Điều này cũng đã giảm đi chuyện của nàng.
Đương nhiên, kem của Hàn thị đã bán được hơn một tuần, nhất định cũng có người đã sớm xảy ra vấn đề. Chẳng qua là không quá nghiêm trọng, hoặc là không nghĩ đến kem dưỡng da này. Dù sao kem dưỡng da của xưởng Thiên Trì bán lâu như vậy chưa có ai từng bị dị ứng. Những người đó nếu xem kem của Hàn thị như của nàng nên trong lòng có lẽ cũng không hoài nghi Hàn thị có vấn đề. Mặc dù nổi mẩn đỏ trêи mặt thì họ nhất định cũng không nghĩ nhiều về nó.
Chỉ là bị Sở Từ làm ầm ĩ như vậy, mọi người cũng không khỏi không nghi ngờ Hàn thị.
Thuốc bột nàng bào chế có xung đột rất lớn với hàng giả của Hàn thị. Cho dù dính lên một chút cũng đã làm cho làn da ngứa nổi mẩn đỏ. Bởi vậy chưa đến ba ngày đã có người đến phòng khám Di Khang gây chuyện.
Sở Từ đã dự đoán được sẽ có người đến phòng khám Di Khang gây chuyện. Cho nên đã chú ý đến nó, nhưng càng quan tâm nhiều đến công nhân ở xưởng thuốc của nàng. Dù sao, nếu có chuyện gì xảy ra với hàng giả kia, khó tránh khỏi sẽ có một hoặc hai người đui mù gây chuyện với nàng.
Kem này ngoại trừ cung ứng cho bệnh viện, còn cung ứng cho một số bác sĩ xung quanh. Nhưng mấy bác sĩ bán rất ít, hơn nữa mấy người ở khu vực xung quanh cũng không có mấy người mua được hàng giả. Cho nên thật ra cũng không có xảy ra việc gì. Nhưng ở bệnh viện đã bị người đến chật cửa.
Bệnh viện chính là địa bàn của nhà nước, có người khiếu nại dược phẩm có vấn đề, bệnh viện đương nhiên phải đi tìm chủ xưởng nói chuyện. Nhưng trước khi người của bệnh viện tìm đến nơi thì Sở Từ cũng đã xuất hiện ở trong bệnh viện trước.
Người nói chuyện với nàng chính là chủ nhiệm Vương chuyên phụ trách buôn bán thuốc, dầu sôi lửa bỏng, cũng có thực lực, còn mạnh hơn hẳn ba của Võ Thuận.
"Cháu đang nói là loại kem dưỡng trong chuyện này là hàng giả? Nó được phòng khám Di Khang tự chế?" Chủ nhiệm Vương nói với vẻ ngạc nhiên.
"Dạ, chuyện hàng giả này chuyện tình cháu đã biết từ mấy ngày hôm trước, cũng đặc biệt dặn dò qua. Bởi vì đối phương thiếu công thức bí mật nên chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng bác sĩ Hàn tiếc miếng thịt này, lại ghi hận chuyện cháu cắt đứt chuyện làm ăn của nhà bà ta. Cho nên vẫn không chịu lấy hàng ra khỏi kệ." Sở Từ không khách sáo nói.
Chủ nhiệm Vương nhìn cô gái trước mặt tâm tình hơi kỳ quái. Cô gái đến thật đúng lúc, mới có người khiếu nại thì nàng đã lập tức xuất hiện, làm cho ông ta chưa kịp báo cáo mọi chuyện lên trêи. Nếu đã báo cáo, chỉ sợ đến lúc đó cho dù không có quan hệ gì với nàng cũng sẽ phải loại bỏ kem dưỡng trắng da mặt này một thời gian. Đợi đến khi hoàn toàn ổn định xuống mới hợp tác lại.
Thật sự mà nói, bệnh viện là trường hợp chính quy, vốn dĩ không cho bán loại mỹ phẩm này. Nhưng loại kem dưỡng trắng da mặt này có tác dụng rất rộng, có thể trị mụn trứng cá. Các bác sĩ da liễu rất thích nên mới đặc biệt bán kem này ở bệnh viện.
"Cô bé, cháu mua người ở trong bệnh viện của chúng tôi à? Tin tức cũng quá nhanh nhạy rồi!" Chủ nhiệm Vương tò mò dứt khoát hỏi trực tiếp.