Giọng dì Hoàng không lớn, nhưng không chịu nổi bà dùng sức kêu. Cho nên vẫn ồn ào khắp nơi không thể an bình.
Thôi Hương Như há miệng thở dốc, quả thật không thể tin được trong lòng mẹ
chồng của mình lại nghĩ như vậy. Chị gả vào cửa 5 năm. Mặc dù không sinh con nhưng hầu hạ mẹ chồng vẫn rất chu đáo. Chẳng qua trước kia cả nhà
mẹ chồng đều rất săn sóc chị, căn bản không cho chị dậy sớm. Thậm chí
ước gì có thờ cúng chị, cho tới bây giờ cũng không ném sắc mặt cho chị.
Ngay cả chuyện sinh con này cũng vậy. Trước kia mẹ chồng nói cho dù không
sinh được cũng không sao. Dù sao nhà họ Hoàng không chỉ có một đứa con
trai, cho nên kêu chị yên tâm. Nhưng tại sao đột nhiên thay đổi tất cả
chứ?
"Kiến Dân..." Thôi Hương Như xuyên qua phía sau mẹ chồng nhà mình nhìn chồng với vẻ mặt cầu xin.
Hoàng Kiến Dân gần như muốn mở miệng, nhưng dì Hoàng này quay đầu trừng mắt
nhìn hắn một cái: "Con trai à, con không phải muốn vì hồ ly tinh mà
không cần cái nhà này chứ? Nếu nó ở lại thì bây giờ mẹ sẽ nhảy xuống
sống chết đi!"
Lời nói vừa rơi xuống Hoàng Kiến Dân lập tức lắc đầu: "Mẹ, mẹ đừng luẩn quẩn trong lòng..."
"Vậy con có nghe mẹ hay không?" Dì Hoàng nói tiếp.
"Nghe... nghe..." Hoàng Kiến Dân vội vàng gật đầu.
Nhìn vào gương mặt trung hậu thành thật này lại làm cho trong lòng Thôi
Hương Như trong chớp mắt như băng tuyết thổi qua, cả người mềm nhũn lảo
đảo về phía sau. Sở Từ lanh tay lẹ mắt tiến lên đỡ một cái dựa vào bên
cạnh.
Hiện tại cơ thể nàng khỏe mạnh thịt dày đối lập với Thôi
Hương Như, đừng nói để cho chị dựa vào. Cho dù là ôm Thôi Hương Như lên
hai cái cũng không có vấn đề gì.
"Chị dâu." Sở Từ với ánh mắt lo lắng kêu một tiếng.
Hai mắt Thôi Hương Như đẫm lệ mông lung, nước mắt che tầm mắt nên không
nhìn thấy trước mặt là ai, nghe giọng này mới hồi phục lại tinh thần.
Nhưng căn bản không có sức khách sáo với Sở Từ, cả người chỉ biết khóc.
Khóc làm cho Sở Từ đau lòng.
"Dì Hoàng, tôi nghe dì vừa mới nói tôi là tên ăn trộm phải không?" Sở Từ mở miệng, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt này nói.
Thật ra mà nói dáng vẻ này của Sở Từ hơi dọa người. Trong lòng dì Hoàng cũng hơi
nhút nhát, nhưng lại cảm thấy mình chiếm đủ lý. Bởi vậy lập tức nói: "Sở Từ, mày đến đúng lúc lắm, trả vòng tay lại cho tao!
"Có chứng cứ không?" Sở Từ mắt lạnh nhìn chằm chằm bà: "Nói tôi trộm vòng tay của
dì, dì lấy ra chứng cứ đi! Không có chứng cứ cũng đừng mạnh miệng nói
tôi ăn trộm. Nếu không tôi sẽ đánh đến mẹ dì cũng không nhận ra dì đó!"
Trong lời nói có khí lực ném ra làm cho những người đứng khắp nơi mở to hai mắt nhìn.
Cũng thật đủ thô lỗ! Trước kia vừa bẩn thỉu vừa vô lại, nhưng ít nhất còn có thể nhìn ra là con gái. Bây giờ lại giống như Dọa xoa cái, không đúng,
hẳn là đàn ông còn hơn đàn ông.
Nhưng Sở Từ không cần hình tượng. Dù sao dáng vẻ dịu dàng là để lại dùng cho người nhà, đối phó với loại
chồn dơ bẩn này nên đánh thật!
Sở Từ bốc lên tầng lửa, cùng lúc đó tiểu hòa thượng ở trong đầu vẫn luôn niệm kinh ầm ĩ làm cho nàng không thể sống yên ổn.
"Mày, mày... có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Mày dám chửi tao?" Dì Hoàng tức giận đến bốc khói, mặt đều tái xanh.
"Chửi dì vẫn là nhẹ. Tôi thấy nhà dì chính là một ổ chồn, một đứa con trai
không biết xấu hổ, tất cả đều là chim! Nói chị dâu tôi ăn ngon lười
biếng, lương tâm làm thành cái rắm thả cũng không được? Hàng xóm ai
không biết chị ấy hiếu thảo, nhà mẹ đẻ cho cái gì đều dán hết lên cả nhà dì. Bây giờ thấy chị ấy không có tiền, không có hậu trường nên suy nghĩ muốn đuổi chị ấy ra cửa, còn dám hất nước bẩn khắp nơi nói tôi trộm
vòng tay của dì? Hừ, tôi thấy là dì cố ý tìm việc muốn trộm vòng tay về
tặng cho người khác đi! Ô nhục gia môn tổ tiên, thật là một mớ hỗn độn!"