Sở Từ mắng xong cũng không thở hổn hển, tiếp theo lại cười mỉa liếc nhìn Hoàng Lan kia một cái: "Chị dâu tao hoài
nghi mày, nên mày không thể trong sạch được, không nghĩ tới mày trông có vẻ đàng hoàng lại còn có thể làm ra chuyện trộm cắp hãm hại người. Tao
nói trong thôn thường xuyên mất ba thiếu bốn. Tao rõ ràng không có làm
chuyện xấu lại cả ngày có người hoài nghi tao. Thì ra là sau lưng ẩn
giấu viên cứt chuột."
Kiếp trước nàng ngốc ở biên cảnh, người dân hung dữ. Người đàn bà chanh chua chửi đổng có thể hung hỡn hơn nàng,
còn có nhóm người nhà tùy quân* một người lại một người đanh đá. Lúc
công thành thì không thể thiếu có người gân cổ lên chửi đối phương hoảng sợ. Cho nên nếu bàn về thô bỉ thì Sở Từ chỉ học một đã thành công lực.
(*Tùy quân: người nhà đi theo lính vào quân đội.)
Trước kia từng có người nói rằng lúc nàng mắng chửi người quá mức uyển chuyển hàm xúc. Bởi vì bản lĩnh mắng chửi không hiệu quả bằng người khác. Cho
nên rõ ràng cũng không thành thạo, nhưng vẫn đủ đối phó với con chồn
này.
Cả nhà dì Hoàng tức giận đến phát nghẹn. Hoàng Lan chính là
một cô bé 15 tuổi, Sở Từ hất chén nước bẩn này lên trên người nó. Nhất
thời cô bé đều hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch.
"Tao... tao không
trộm! Mày vu oan cho tao!" Hoàng Lan rốt cuộc là cô bé trẻ tuổi. Mặc dù
trừng mắt cũng không có chỗ nào dọa người.
"Thật sự không trộm?
Vậy mày có dám thề không? Nếu mày cầm vòng tay của chị dâu mày thì sau
này gương mặt của mày sẽ thối rữa không ai nhận ra. Người xấu không gả
ra ngoài được không nói, ngay cả người trong lòng mày cũng chạy theo
người khác. Không chỉ có như thế, ngay cả dì Hoàng và hai người anh của
mày cũng đều không có kết cục tốt. Hoàng Lan, mày dám nói ra những lời
này trước mặt nhiều người như vậy không? Tao sẽ tôn trọng mày như một
người con trai." Sở Từ châm chọc nói.
Cô bé tuổi này sẽ có mối
tình đầu. Cho dù không nói chuyện yêu đương cũng phần lớn có người trong lòng. Hoàng Lan nếu có thể nói ra khỏi miệng nàng sẽ bội phục sự kiên
nhẫn của cô bé.
Quả nhiên, vừa nghe những lời này của Sở Từ sắc mặt của Hoàng Lan đã thay đổi nói không ra lời.
Dáng vẻ này cho dù không cần Sở Từ nhiều lời người khác cũng nhìn xem hiểu.
Lập tức hàng xóm nhìn Hoàng Lan với ánh mắt khác thường.
Sở Từ
cũng không thích hùng hổ dọa người, kiểu mẹ chồng này không phù hợp với
nàng. Nhưng nàng lại không thể trực tiếp đánh người. Cho nên tính tình
vẫn coi như nhẫn nại, càng bên cạnh suy nghĩ cho Thôi Hương Như.
Nếu dựa theo ý của nàng thì ly hôn cũng tốt. Người dân thời đại này mặc dù
không khác biệt với Đại Hạ. Nhưng pháp luật đối với phụ nữ bình đẳng
không ít, ít nhất người từng ly hôn cũng có tư cách tìm mùa xuân thứ
hai. Cái gọi là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu*, ở chỗ này cũng
không áp dụng.
(*Tại gia tòng phụ: người phụ nữ khi còn ở nhà
phải nghe theo cha. Xuất giá tòng phu: lúc lấy chồng phải nghe theo
chồng. Phu tử tòng tử: nếu chồng qua đời phải theo con trai.)
"Hoàng Lan, nói không nên lời vậy chẳng khác nào cam chịu. Nhưng mày không
phải là coi trọng người người đàn ông nào đó. Cho nên cầm đồ gia truyền
nhà mày làm lễ vật chứ?" Sở Từ cố ý cười nói.
"Sở Từ, không cho
mày nói bậy!" Hoàng Lan khó thở, lại cảm giác được ánh mắt hàng xóm nhìn cô cũng không thân thiện nên nói thẳng: "Đồ vật là của nhà tao, tao cầm thì thế nào? Căn bản là không tính trộm! Hơn nữa, chị dâu ngay cả quả
trứng cũng không đẻ được, mẹ tao dựa vào cái gì không thể lấy vòng tay
lại!"
Cô thốt ra lời này xong tất cả mọi người đã hiểu. Trước mắt vòng tay còn đang ở trong tay dì Hoàng, là bà sai cô làm, không khác
những gì Sở Từ dự đoán.
Hành vi của dì Hoàng vẫn không tìm nàng
đòi vòng tay hoàn toàn đã vi phạm tác phong bình thường, loại phản ứng
này chính là vì chột dạ.
Mà giờ phút này Hoàng Lan thừa nhận làm
cho Thôi Hương Như càng uất ức. Chị thậm chí cảm thấy còn không bằng
đánh mất vòng tay, cũng tốt hơn bị người trong nhà mạnh mẽ hất nước bẩn, bị sặc đến thở không nổi.