Dì Hoàng nghe vậy bị nghẹn rất khó chịu,
trường hợp này nhất thời giằng co. Sau một lát dì Hoàng cũng không có
cách nào khác căng da đầu nói: "Vậy mày nói rốt cuộc muốn bao nhiêu
tiền?"
"Dì à, làm phiền dì nói chính xác một chút, không phải
chúng tôi đòi tiền mà là mấy người trả lại!" Sở Từ cười mỉa một cái tiếp tục nói: "Mang đi toàn bộ của hồi môn chị Hương Như mang đến, mặt khác
mấy người trả lại 1000. Nếu không có tiền cũng được, tôi sẽ không chê
phiền phức mà phá hủy từng bức tường của nhà dì, lấy hết toàn bộ gạch
xanh đi!"
Phải nói rằng số tiền Thôi Hương Như bỏ ra khẳng định
là không chỉ 1000. Bởi vì tiền công mỗi tháng chị đi làm được 40 đồng,
toàn bộ tiền lương cũng đều nộp lên cho dì Hoàng. Chỉ là nhà họ Hoàng
tiêu tiền như nước chảy, dựa theo tính toán của nàng con chồn này nhiều
lắm cũng có thể lấy ra 1000 đồng. Nếu nhiều hơn không chừng không có.
Sở Từ vừa nói đến 1000 đồng thì dì Hoàng trực tiếp sợ run cả người: "Mày muốn mạng hả? Tao không có nhiều tiền như vậy!"
"Ly hôn chính là mấy người nói ra, về mặt chia tài sản vốn dĩ nên nghiêng
về chị Hương Như. Hơn nữa, mấy năm nay chị ấy kiếm không ít tiền. Bây
giờ dì ngay cả 1000 đồng cũng tiếc không lấy ra, còn nói chuyện không có thành ý." Sở Từ lại nói.
1000 đồng, không có ai không đỏ mắt.
Người trong thôn này, cuộc sống gia đình giàu có lẽ có thể tiết kiệm được
7-800 đồng. Nhưng gia đình nghèo ngay cả 100 đồng cũng không lấy ra
được. Thậm chí 10 đồng được chi trong mấy tháng, giống như Sở Từ mấy
ngày.
Cho nên 1000 đồng này xem như giá trên trời. Nhưng mọi
người suy nghĩ cẩn thận lại trước kia Thôi Hương Như đi làm cũng lập cảm thấy 1000 đồng này không nhiều lắm.
Trước kia trong thôn có công xã, ba Thôi Hương Như ở thôn bên cạnh rất thế lực. Công xã làm xưởng,
ông từ chỗ này bắt đầu kiếm lời không ít dầu và nước, càng làm cho Thôi
Hương Như đi làm cho một xưởng lớn nhất trong thị trấn. Nơi đó từ trước
đến nay chỉ nhận người có văn hóa, tiền lương lại cao làm cho người khác ghen tị.
Càng quan trọng hơn là tiền lương kia ổn định hơn kiểu làm ruộng nhiều.
Cho dù 5 năm trước tiền lương chị không cao như vậy. Nhưng chỉ cần cẩn thận tính toán có thể biết 1000 đồng không nhiều.
"Bớt một chút, 1000 đồng tao không lấy ra được." Dì Hoàng tiếp tục lắc đầu.
Tiền không phải bà không có. Nhưng bà đã nói với một gia đình ở thị trấn,
lúc con cả tái hôn sẽ đưa cho đối phương 500 làm tiền sính lễ. Bây giờ
nếu dùng 1000 đồng ly hôn vậy tiền sính lễ kia có thể không đủ.
"Không có tiền hoặc là đập tường lấy gạch hoặc là tiếp tục cuộc sống này.
Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở dì, qua thôn này sẽ không có cửa.
Ngoài ra chính là... chuyện tốt không ra cửa - chuyện xấu truyền ngàn
dặm. Chuyện dì ầm ĩ ly hôn lại không thành công nếu truyền ra ngoài, chờ tương lai đừng nói con cả của dì, chính là con trai nhỏ và con gái của
dì cũng mất mặt." Sở Từ nhắc nhở một câu.
Ý của nàng chính là muốn nói cho dì Hoàng một khi không ly hôn thành công, gia đình bà coi trọng khẳng định cũng không cần bà.
Gia đình có thể làm cho bà phí tâm ly hôn tất nhiên không tệ. Ánh mắt đối
phương khẳng định cũng tương đối cao, tuyệt đối không chịu nổi dì Hoàng
ầm ĩ ra chuyện xấu.
Cơ mặt của dì Hoàng đều run rẩy. Nhà khẳng định không thể đập, bằng không sẽ không có chỗ ở. Bởi vậy cắn răng: "600!"
"1001." Sở Từ cười nói.
"Mày có ý gì, rao giá trên trời?" Dì Hoàng tức nổi giận.
"Chẳng lẽ dì giảm giá được không cho tôi tăng giá à?" Sở Từ châm chọc một câu.
Dì Hoàng nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Sở Từ lửa giận nổi
sóng này đến sóng khác. Nhưng suy nghĩ cẩn thận cô gái coi trọng con
trai cả của bà là phú hộ trong thị trấn, của hồi môn khẳng định không
ít. Tương lai cũng có thể giúp đỡ trong nhà không ít, vô luận như thế
nào cũng kiếm hơn 1000 đồng nhiều. Quan trọng hơn là cô gái kia mông to, thoạt nhìn có thể sinh con trai.
Bà nghĩ đến vẫn là quăng tai
họa này trước sẽ tốt hơn: "Được, 1000 thì 1000, của hồi môn cô cứ mang
đi. Bất quá chúng tôi nói trước, sau này Thôi Hương Như không phải con
dâu nhà họ Hoàng chúng tôi nên đừng cả ngày quấn quít lấy con trai tôi
không buông!"