Thôi Hương Như ném ra
một câu với thái độ quyết đoán đã mở ra tầm mắt của người nhà và Sở Từ.
Cả người Hoàng Kiến Dân hơi mơ màng, trong lòng rất buồn bã.
Ở
trong lòng hắn, ngoài mẹ và hai đứa em, vợ tự nhiên là người quan trọng
nhất. Hơn nữa Thôi Hương Như tính cách dịu dàng, chưa bao giờ xảy ra
chuyện ỷ thế hiếp người, dáng vẻ cũng xinh đẹp. Mấy năm nay cuộc sống
hai vợ chồng bọn họ rất ân ái. Nếu trong lòng hắn thật sự không cần Thôi Hương Như lúc trước cũng sẽ không vì muốn tẩm bổ cho cô mà ba ngày hai
bữa vào núi săn bắn, càng sẽ không bị ngã gãy chân.
Nếu không phải cô không có con, hắn tin tưởng bọn họ sẽ hạnh phúc cả đời.
"Được rồi, còn nhìn cái gì, người ta đã đi xa!" Dì Hoàng ở bên cạnh hừ mỉa
một câu: "Thật có lợi cho kẻ hèn hạ này! Bình thường im lặng, không nghĩ tới lòng dạ đen tối như vậy, còn mở miệng đòi 1000 đồng, như vậy cũng
không sao. Sính lễ của con còn thiếu 300, thuận tiện con đi với mẹ đến
nhà cậu con một chuyến. Chúng ta cứ mượn nó trước."
"Mẹ, trong
nhà không phải vẫn còn tiền ư? Tạm thời cũng đủ cho cuộc sống, tại sao
phải đi mượn tiền? Hơn nữa, cuộc sống của cậu cũng không quá tốt." Hoàng Kiến Dân cau mày nói.
"Thằng ngốc này, mượn tiền còn không phải
là vì con sao? Thật sự mẹ đã thương lượng xong với nhà họ Tôn trong thị
trấn, chỉ cần con ly hôn không ướt át bẩn thỉu thì hai đứa sẽ kết hôn.
Gia cảnh Tôn Bách Linh người ta tốt, khẳng định không thể giống như lúc
cưới Thôi Hương Như một đứa không thể sinh con như vậy, con nói có đúng
hay không? Nhưng cũng may Tôn Bách Linh đối với con nói gì nghe nấy. Chờ sau khi gả vào cửa dùng của hồi môn của nó trả lại tiền cho cậu con là
được." Dì Hoàng nói tiếp.
Hoàng Kiến Dân vừa nghe nhất thời hơi
ngạc nhiên: "Mẹ, tại sao mẹ bàn chuyện hôn sự của con và nhà họ Tôn vậy? Mẹ cho con là ai vừa mới ly hôn..."
"Chẳng lẽ con muốn giữ tiết
cả đời vì Thôi Hương Như? Ly hôn chính là muốn tìm người có thể sinh cho con. Tôn Bách Linh có điểm nào không tốt? Mông còn lớn hơn Thôi Hương
Như. Hơn nữa, nhà họ Tôn là một trong gia đình có 10.000 đồng ở huyện,
càng là một hộ duy nhất trong thị trấn. Chúng ta có thể cưới con gái nhà bọn họ vào cửa đó là phúc phận bao nhiêu? Nếu con không muốn thì mẹ đi
tìm cái chết đây!" Dì Hoàng há miệng vừa gào vừa nói.
"Mẹ..." Hoàng Kiến Dân hơi nóng nảy. Nhưng vẫn nghe lời dì Hoàng nói: "Con cũng chưa nói không đồng ý..."
"Đồng ý là tốt rồi, con là anh cả nên suy nghĩ vì em trai em gái. Sau khi
cưới Tôn Bách Linh về địa vị nhà chúng ta ở trong thôn khẳng định sẽ
khác. Chờ em trai con lên đại học trong nhà còn có thể giúp đỡ nó. Mặc
kệ lăn lộn như thế nào cũng mạnh hơn em trai của con hoang Sở Từ kia.
Nói đến Sở Từ này thật sự làm mẹ tức chết. Nếu không phải nó, chúng ta
cũng sẽ không tổn thất lớn như vậy. Chờ giải quyết hôn sự của con xong
xem mẹ trừng trị nó như thế nào!" Dì Hoàng nói tiếp.
Trong lòng
Hoàng Kiến Dân cũng có vài câu oán hận Sở Từ. Hắn cảm thấy nếu không
phải Sở Từ thì Thôi Hương Như không có dũng khí lớn như vậy đồng ý ly
hôn, càng không có bản lĩnh lớn như vậy cầm 1000 đồng đi.
Hắn
cũng không ngốc, phụ nữ không có tiền và có tiền khác biệt rất lớn. Dù
sao trước đó hắn cũng nghĩ sau khi xong việc dỗ người về.
- -- ---
Mà lúc này Sở Từ đã đi xa cũng không biết trong lòng Hoàng Kiến Dân suy
nghĩ cái gì, chỉ lo đi dạo chung quanh huyện với Thôi Hương Như.
Thôi Hương Như gửi vào ngân hàng 900, chỉ chừa 100 đồng dùng trong nhà. Sở Từ đã mua hai bộ quần áo cho Sở Đường và mình.
Giá cả những đồ dùng sinh hoạt này cũng không đắt. Một đôi giày thể thao
cũng chưa đến 2 đồng, một cái áo lót 1 đồng. Mà nàng mua quần áo cho Sở
Đường là chất kiệu và kiểu dáng phổ biến nhất hiện nay, một bộ tốn 6
đồng.
Ngoài ra, Sở Từ còn mua không ít gia vị, còn có một ít vải
bông và kim chỉ. Dù sao trong sách Phúc Duyên này có kỹ năng may vá phải học.