Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 67: Làm quỷ



Sở Đường nhất thời không hé răng, đầu óc đờ đẫn đi ra sân hít thở, dáng vẻ rất nhiều tâm sự.

Sở Từ cũng không quan tâm cậu, cậu bé này không có tầm mắt. Nếu dựa theo cách sống trước kia, tương lai không khác gì những đứa con trai kia, nhiều lắm chính là biết thêm mấy chữ mà thôi. Nếu thật sự muốn sống một cuộc sống tuyệt vời chỉ dựa vào suy nghĩ của đứa con trai trước kia là không được.

"Tiểu hòa thượng, đi ra dạy bổn tướng quân thêu hoa." Lúc Sở Đường đi ra bên ngoài suy nghĩ mọi chuyện thì Sở Từ ngồi dưới chiếc đèn dầu hỏa mới mua trong phòng hét lên với Ngộ Trần trong không gian.

Tay trái nàng cầm một miếng vải bông trắng, tay phải cầm một cây kim dày. Tiểu hòa thượng Ngộ Trần nhìn thấy da đầu run lên, vội vàng đứng lên đệm đậu hủ: "Thí chủ, tiểu tăng không biết thêu hoa..."

"A, không phải là độ hồn sử của bổn tướng quân sao? Nếu có thể buộc tôi học những thứ của con gái, làm sao cậu có thể hoàn toàn không biết gì chứ?" Sở Từ cười mỉa một tiếng.

Mí mắt Ngộ Trần giật giật, chỉ biết cô gái điên này lại muốn làm quỷ.

Khi lần đầu tiên cậu xuất hiện trước mặt Sở Từ tính tình rất tốt. Mặc dù dáng vẻ nhỏ, nhưng khắp nơi đều lộ ra phong phạm cao tăng. Nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, nếu không phải sức chịu đựng của cậu đáng kinh ngạc thì thật sự sẽ phải bị nàng ép đến phát điên.

Em trai Sở Đường này nếu ở bên cạnh thì còn ổn. Lúc nàng đan đồ một khi bực bội lên mặc dù sẽ mắng chửi người, nhưng cũng sẽ thu liễm một chút. Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một chút bóng dáng con gái dịu dàng. Nhưng lúc không có Sở Đường ở bên cạnh thì đa số nàng đều cầm lưỡi hái lên núi múa may. Không khác gì trước kia ra trận giết địch, toàn bộ là một nữ ma đầu.

Thô tục, thô lỗ, thô bạo, trước mặt người ngoài còn có thể ngụy trang một chút. Nhưng ở trước mặt cậu cũng bộc lộ không bỏ sót, làm cho cậu... tổn thương sâu sắc.

"Thí chủ, tiểu tăng không phải vạn năng. Những kỹ năng này cần tự thí chủ học." Ngộ Trần bất đắc dĩ nói.

"Thật không? Vậy cần độ hồn sử cậu có lợi ích gì?" Sở Từ không chút khách khí đả kích: "Nếu không biết thêu hoa vậy thì ở một bên hát một bài cho bổn tướng quân đi. Dù sao Sở Đường cũng không nghe thấy giọng của cậu."

Khóe miệng tiểu hòa thượng Ngộ Trần run rẩy một hồi: "Tiểu tăng chỉ biết tụng kinh..."

"Được, tụng kinh cũng được. Trước tiên tụng <kinh Kim Cương> một trăm lần đi, cũng làm cho Phật tổ nghe lời thành tâm của cậu." Sở Từ nói tiếp.

"..." Tiểu hòa thượng ở một bên yên lặng không nói gì, một trăm lần...

Tiểu hòa thượng dừng một lát vẫn bắt đầu tụng kinh, lơ lửng trong không trung bên cạnh Sở Từ, ngồi xếp bằng gõ mõ nhỏ, dáng vẻ thật sự thành kính.

Sở Từ khẽ hừ một tiếng. Hôm nay lúc nàng cãi nhau với dì Hoàng thì tiểu hòa thượng chỉ biết tụng kinh, tụng đến mức nàng đau đầu. Nếu cậu thích tụng như vậy, vậy thì tụng cho đủ tốt. Một lần tụng <kinh Kim Cương> nửa tiếng, một trăm lần dù thế nào cũng phải tụng hai ngày hai đêm. Mặc dù cậu không cần ăn cái gì, nhưng dường như dựa vào linh thụ trong không gian mà sống. Bây giờ nếu phải hiện thân bên ngoài lâu như vậy linh thể khẳng định sẽ không thoải mái.

Về phần giọng kinh Phật này... bây giờ nàng không phiền lòng. Cho nên vào tai này ra tai kia không gây trở ngại cho nàng.

Ngược lại vui vẻ thoải mái bắt đầu ghim kim vào miếng vải trắng.

Lúc Sở Đường bước vào nhìn thấy làm cho cậu hết hồn. Sở Từ cầm một quả bóng trắng trong tay, kim chỉ luồn qua luồn lại rất thô bạo, cũng không biết là hận ai mới âm độc bắt đầu đâm tiểu nhân như vậy. Bên này cô vừa đâm vừa ngân nga bài hát, cẩn thận lắng nghe là khúc quân hành giết quỷ cậu đã dạy trong hai ngày nay.

Vốn đang muốn nói lời xin lỗi cô vì chuyện vừa rồi. Nhưng bây giờ Sở Đường run lập cập, vội vàng nằm xuống ngủ ở một bên khác, ngay cả nói xin lỗi cũng không dám nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.