Một đêm này, Sở Từ ở chỗ Thôi Hương Như ngủ say sưa. Nhưng Từ Nhị lại
trằn trọc khó ngủ. Trong đầu đều là những lời nói lúc Sở Từ gần đi, hơi
bực mình, may mắn với quyết định của cô nhưng lại cảm thấy hơi quá mất
mặt. Đồng thời còn hơi lo lắng sợ Sở Từ thấy y sau khi hết sốt lại hối
hận.
Bất quá Từ Nhị hiển nhiên là nghĩ nhiều. Lời nói của Sở Từ
mặc dù không bằng thánh chỉ, nhưng tuyệt đối là một chữ ngàn vàng. Căn
bản không có bao nhiêu tâm tư dư thừa đặt trên người y.
Nàng biết người đọc sách thanh cao, cho dù là thời đại này cũng không khác gì
thời cổ đại. Cho nên ngày đầu tiên Từ Nhị đến nàng mới đặc biệt tức
giận, châm chọc và khiêu khích xem như ra oai phủ đầu. Miễn cho sau này
Từ Nhị không đủ an phận. Nhưng Từ Nhị dù sao cũng là bệnh nhân, hơn nữa
trong vòng 5 năm lại người một nhà, cũng không cần phải vẫn luôn lạnh
nhạt với y. Bởi vậy ngày hôm sau Sở Từ khôi phục lại thái độ bình
thường, cả người nhìn qua rất hòa khí và vô hại.
Công việc mỗi
ngày của nàng bây giờ rất đơn giản. Mỗi buổi sáng, nàng đi bán đệm rơm,
diều, súng gỗ và kiếm gỗ mấy đứa bé thích chơi làm từ hôm trước. Bởi vì
đã có chút danh tiếng cho nên thời gian mở quán cũng cố định lại. Những
đứa nhỏ đại khái đều sẽ xuất hiện trước 10 giờ. Đồ chơi làm trước một
ngày gần như đều đủ bán hết. Bởi vậy ngoại trừ một số đứa nhỏ, có rất
nhiều thôn dân đi lên chợ trên thị trấn bán đồ ăn hoặc là người bán hàng rong lớn giọng rao hàng chung quanh cũng sẽ chọn một ít bán với giá
chênh lệch.
Hai chị em vẫn luôn phân công rõ ràng, đệm rơm trong
nhà bán gần như xuất từ tay Sở Đường. Mà Sở Từ gần đây vẫn luôn học làm
nghề mộc, hiệu quả lộ ra rất rõ.
Chỉ nhìn trong sân bày không ít
đồ chơi nhỏ, mấy thứ nguyên liệu này đều là từ núi Thiên Trì, phần lớn
đều là một ít gốc cây khô. Lúc may mắn thì Sở Từ còn có thể kiểm về một
ít cây to. Nên ví dụ như ghế gỗ trong sân đó là Sở Từ dùng một đoạn rể
cây làm thành. Sau khi mài xong quét nước sơn, nhìn qua có chút hơi thở
nghệ thuật.
Nhưng dù sao những nguyên vật liệu này cũng không tốn tiền. Cho nên có một số hạn chế về chất lượng và kích thước. Vì vậy đồ
nội thất quy mô lớn tạm thời không thể làm được. Bằng không số tiền kiếm được cũng sẽ không chỉ có 2-3 đồng mỗi ngày. Mặc dù số tiền này đối với những người khác cũng không tính là ít, nhưng tâm tư của Sở Từ lại lớn
hơn. Đặc biệt là sau khi nghe nói trong nhà con dâu mới của dì Hoàng
chọn là gia đình có 10.000 đồng, càng làm cho nàng có loại khủng hoảng
tiền tài.
Tự Nhị nhìn Sở Từ và Sở Đường ở trong sân không ngừng
bận rộn trong lòng nổi lên một chuyện khó hiểu. Mọi người rõ ràng đều
nói Sở Từ là người ham ăn lười biếng. Nhưng y nhìn thấy Sở Từ dường như
hơi khác.
Lấy một ngày nay làm ví dụ, trời mới vừa tờ mờ sáng thì Sở Từ đã về. Tiếp theo vẫn luôn bận rộn không ngừng. Đặc biệt là sau
khi bán đồ chơi về đã gõ gõ đục đục. Trời nóng như vậy cũng không thấy
cô mở miệng oán trách một câu, mồ hôi không ngừng rơi xuống, dưới đất
đều ướt một mảnh. Không chỉ có như thế, tay cô cũng rất khóe léo, những
khúc gỗ nhỏ kia ở trong tay cô không bao lâu đã thay đổi thành hình dáng khác. Ví dụ như: xe đẩy, thuyền nhỏ gì đó. Dường như còn cài cơ quan
vào, chỉ là tương đối đơn giản mà thôi.
Y thật sự không nghĩ ra, rõ ràng còn cần mẫn hơn những cô gái khác, tại sao lại truyền tin đồn khó nghe như vậy?
"Chị của tớ gần đây gầy không ít, cứ tiếp tục như vậy không đến ba tháng có
thể giống như những cô gái khác trong thôn." Sau khi Sở Đường nhìn thấy y xuất thần đi đến một bên nói một câu giúp Sở Từ.
Chân mày Từ Nhị giật giật: "Cô ấy biết nhiều thứ như vậy, tại sao trước kia trải qua cuộc sống tệ như vậy?"
"Chị ấy là vì tớ. Bất luận là đan hay là nghề mộc, thậm chí là nấu nướng
cũng đều học được sau khi tớ đến. Có phải rất ngạc nhiên hay không?"
Nghĩ đến Sở Từ trước đó, Sở Đường cười cười nói tiếp: "Tớ còn nhớ rõ bữa cơm đầu tiên chị tớ làm cho tớ, gần như bỏ hết muốn mua về vào."