"Sở Từ này cũng quá
khi dễ người. Nhưng con cũng thật ngu ngốc. Tại sao có thể tùy ý một con bé như nó làm bậy ngay trước mặt con chứ? Quần áo trên người em gái con cũng không rẻ, không công bị nó làm hư sao được?" Dì Hoàng gân cổ họng
lên mắng.
"Mẹ cũng không phải không biết Sở Từ chính là đứa con
gái đanh đá. Con là một người con trai còn có thể xuống tay với nó sao?
Muốn trách cũng chỉ có thể trách em gái quá không hiểu chuyện chọc đứa
sát tinh kia." Hoàng Kiến Tân không vui nói.
Hoàng Lan vừa nghe
anh hai nhà mình không chỉ không có xin lỗi cô lại còn trách cứ cô, bắt
đầu ầm ĩ lên: "Anh hai, anh còn nói em à? Chính là anh vô dụng. Nếu
không phải anh, em căn bản không có khả năng bị nó khi dễ. Anh là một
người con trai nhìn thấy em bị nó đánh cũng không giúp em, đứng ngốc ở
đó giống như cọc gỗ, cũng khó trách bây giờ Sở Từ dám cưỡi ở trên đầu
anh la lối khóc lóc!"
"Mày nói thêm câu nữa đi!" Hoàng Kiến Tân
vừa nghe đứng dậy, giơ tay muốn dạy dỗ đứa em gái này. Nhưng lại bị
Hoàng Kiến Dân ngăn cản.
Hai anh em nhà họ Hoàng chỉ có một đứa
em gái. Mặc dù hai anh em không tính là cưng chiều đứa em gái này. Nhưng dù sao tuổi cô còn nhỏ, bình thường cũng hết khả năng không chọc cô.
"Anh cả, anh đừng ngăn cản em! Chính là bởi vì bình thường chúng ta nhường
nó mới làm cho nó không biết tốt xấu như vậy! Cũng không phải trẻ con,
đến bây giờ việc gì cũng không biết làm. Cả ngày không phải ăn ngon lười biếng thì chính là gây chuyện thị phi. Bây giờ ngay cả em là anh trai
nó cũng dám nói, không dạy dỗ nó lại cho tốt thì tương lai chỉ biết đi
ra ngoài làm mất mặt chúng ta!" Một khi về nhà, tính tình của Hoàng Kiến Tân cũng bộc phát ra.
Đặc biệt là tưởng tượng đến mấy ngày gần
đây. Trong lòng gã càng thêm bất an. Sau khi anh cả ly hôn với Thôi
Hương Như công việc trong nhà lại nhiều hơn. Mỗi ngày gã phải làm bài
tập còn phải đọc sách đã đủ mệt. Kết quả còn phải dọn dẹp trong nhà, mà
Tiểu Lan thì sao? Chỉ biết trang điểm hoa hòe lộng lẫy đi ra ngoài lắc
lư, mỗi ngày lười biếng làm cho gã bực không chịu nổi.
Trước đó nghĩ chị dâu mới rất nhanh sẽ vào cửa cho nên cũng nhịn xuống. Nhưng bây giờ nó còn hất mũi lên mặt!
"Em lúc nào lại ăn ngon lười biếng chứ? Phòng anh hai ở còn không đều là em quét dọn cho anh sao? Hơn nữa, trước kia không phải là Thôi Hương Như
làm sao? Em làm sao biết những thứ này, anh dựa vào cái gì trách em?"
Hoàng Lan cũng tức giận.
Hoàng Đại Nương nhìn thấy dáng vẻ anh em giương cung bạt kiếm thì tức giận đến đau đầu.
"Được rồi! Tháng sau không phải con bé Bách Linh kia vào cửa sao? Đến lúc đó
còn cần hai anh em hai đứa làm việc à? Chỉ có mấy ngày nay cũng không
nhịn được?" Dì Hoàng hầm hừ nói một câu lại nói: "Mẹ xem như đã nhìn ra
con bé Sở Từ kia cũng không phải người tốt! Tùy tiện lăn lộn vài cái đã
làm cho hai đứa bất hòa rồi..."
Nhắc tới đến Sở Từ, Hoàng Kiến Tân và Hoàng Lan trong nháy mắt ủ rũ không nói gì.
Một lát sau, chỉ thấy dì Hoàng cười: "Mẹ sẽ đến đại đội một chuyến, Sở Từ
này sống ở trong thôn Thiên Trì chúng ta lâu như vậy, hộ đơn thân, theo
lý thuyết trong thôn cũng nên chia cho nó chút ruộng. Mẹ làm trưởng bối
cũng nên đi nói chuyện thay nó."
"Mẹ, có phải mẹ điên rồi hay không? Tại sao đột nhiên suy nghĩ thay nó?" Hoàng Lan thuận miệng nói.
Dì Hoàng liếc mắt nhìn cô một cái: "Con thì biết cái gì? Chia ruộng cho nó cũng phải xem nó có thể trồng hay! Con không nhìn mấy ngày nay mỗi ngày nó đều lăn lộn với những khúc gỗ cỏ dại gì đó? Một đứa con hoang như nó chỉ sợ cũng không biết lúa mọc như thế nào, trồng không ra lương thực
chờ đến lúc nộp lương thực nó sẽ dễ chịu? Ngoài ra, từ đường kia nó ở
cũng không ít năm. Vốn dĩ là của trong thôn, dựa vào cái gì để cho nó
tiếp tục chiếm lấy?"