Sống Lại Một Đời, Phu Quân Ta Vẫn Chọn Bạch Nguyệt Quang

Chương 1



1

Nghe tiếng vó ngựa bên ngoài, ta yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Viện binh tới rồi!

Kiếp trước, vào lúc nguyệt hắc phong cao (*), Tiết Nghiễn mặc áo giáp màu đen xông vào đám quân phản loạn để cứu ta.

(*)nguyệt hắc phong cao: trăng lên cao, gió thổi lớn, thích hợp để làm chuyện xấu.

Ngoại hình của Tiết Nghiễn khôi ngô tuấn tú, hắn lại là chiến thần bất khả chiến bại, thiện chiến lại quả cảm như thần tiên hạ phàm xuống cứu rỗi nhân gian loạn lạc.

Ta đã không kìm chế được mà phải lòng hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sống lại ngay thời khắc nguy hiểm này, ta không kịp suy nghĩ thêm điều gì khác nữa.

Lo lắng nhìn lên mặt trăng, lặng lẽ tính toán xem thử khi nào Tiết Nghiễn mới đến.

Đại quân của phụ thân ta đã tổn thất hơn nửa, giờ đây những kẻ còn sống lại cũng sức cùng lực kiệt, vừa đánh vừa lui lại phải phân tâm bảo vệ chúng ta.

Mẫu thân ta cùng Lâm ma ma đưa ta trốn sau lưng binh sĩ lại gắng sức chạy đến gò đất ở phía xa bên kia để trốn.

Âm thanh xé gió truyền đến, một binh sĩ nhào lên đỡ giúp ta mũi tên. M.á.u của hắn bắn đầy, nhuộm đỏ gấu váy của ta. Ngay trước mắt ta, một mạng người cứ thế mất đi.

Ta mở to mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mẫu thân đã gấp gáp che lại đôi mắt của ta.

Rõ ràng bà ấy đã sợ đến mức giọng run rẩy nhưng vẫn cố an ủi ta:

“Không có việc gì đâu Lang Lang, cha con mang theo binh lính xông về phía trước rồi. Chỉ cần chờ một chút nữa thôi, viện binh sắp đến rồi. Viện binh đến chúng ta sẽ được an toàn”.

Kiếp trước ta gả cho Tiết Nghiễn 10 năm, đây chẳng phải lần đầu ta theo quân ra chiến trường, càng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh ché.m gi.ết lẫn nhau.

Chẳng qua, ở kiếp trước chưa có binh sĩ nào phải m.ấ.t mạng vì cứu ta cả. Trăng đã lên cao đến đỉnh đầu, Tiết Nghiễn mãi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Điều khiến ta cảm thấy sợ nhất chính là mọi chuyện hôm nay không diễn ra như trong ký ức của ta. Ta sợ sẽ có biến số phát sinh.

Cảm giác bất an không kéo dài được bao lâu, đám phản quân cảm thấy không thể chiến thắng được, chúng quay qua điên cuồng bắn những mũi tên tẩm dầu hỏa về nơi chúng ta đang trốn.

Cỏ khô vào mùa thu, chỉ cần một tia lửa sẽ bùng cháy ngay.

Chúng ta bất đắc dĩ phải chui ra khỏi hố, chạy khỏi nơi đang rực cháy ở kia.

Sau khi cắn răng chạy về phía trước, tiếng bắn tên, tiếng vó ngựa, tiếng đánh nhau trộn lẫn vào nhau dần dần nhỏ lại.

Người chiến thắng trận đánh này là phụ thân ta.

Ta chưa kịp thả lỏng lại cảm giác có một sức nặng đè lên người ta, trong vô thức ta đưa tay ra đỡ lấy, là mẫu thân, mẫu thân ngã nhào vào người ta.

Lâm ma ma vừa khóc nức nở vừa nói:

“Phu nhân… Phu nhân bị trúng tên rồi… Áo người thấm đẫm đầy m.á.u.”

Bàn tay ta chạm vào chất lỏng nóng bỏng ấy, là máu của mẫu thân ta, máu của mẫu thân nhuộm cả bàn tay ta một màu đỏ rực đầy c.h.ế.t c.h.ó.c.

Ta không kiềm chế được, cả cơ thể run lẩy bẩy:“Nương.. Nương ơi, nương cảm thấy sao rồi …”

Lúc này, phụ thân ta cũng mang theo người chạy đến đỡ mẫu thân ta từ trong vòng tay ta lên ngựa, rồi vội vã tìm đường về doanh trại gần nhất để chữa trị.

Trong lúc gấp gáp, ta cũng quên mất rằng vào thời điểm này ở kiếp trước, ta vẫn chưa biết cưỡi ngựa. Sau khi tuỳ tiện kiếm một con ngựa, ta leo lên và phi nước đại theo cha ta về phía doanh trướng.

Ngay lúc ta vội vội vàng vàng phi ngựa, ta không để ý bên cạnh có người. “Xoảng”, âm thanh chén thuốc rơi vỡ vang lên.

Theo quán tính ta quay đầu về phía phát ra âm thanh. Ồ, thì ra là Tiết Nghiễn..

Ban nãy trên tay hắn cầm bát thuốc, ta đi quá nhanh vô tình va vào hắn khiến bát thuốc rơi vỡ.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ trong trướng:“ Nghiễn ca ca, xảy ra chuyện gì sao?”

2

Ta đứng đó, phải mất một lúc lâu ta mới nhận ra chủ nhân của giọng nói này là ai. Giọng nói này là của Tạ Nhu, đúng rồi đấy, là ánh trăng sáng yểu mệnh (*) của Tiết Nghiễn.

(*)yểu mệnh: đoản mệnh, c.h.ế.t trẻ.

Tiết Nghiễn nhìn ta bằng một ánh mắt nặng nề, sau đó gật đầu với ta, không nói với ta thêm lời nào liền xoay người vào trong trướng với Tạ Nhu.

Trong lòng ta giờ đây chỉ mãi lo về vết thương của mẫu thân, không rảnh để ý đến hắn.

Chỉ là trước khi rời đi, ta tình cờ nghe thấy hắn đang nói chuyện nhỏ nhẹ, giải thích với Tạ Nhu:

“Không có chuyện gì cả, là do ta bất cẩn làm đổ chén thuốc. Lát nữa ta sẽ nấu lại cho nàng chén khác.”

Ta không quan tâm nữa. May mắn, quân y kịp thời cứu được mẫu thân.

Mẫu thân trúng tên không sâu nhưng lại mất m.á.u quá nhiều nên cần được chăm sóc kỹ càng.

Nghe thấy vậy, ta thở phào nhẹ nhõm. Tự tay lấy đơn thuốc từ đại phu, định tự mình đi nấu thuốc.

Đi đến cửa doanh trướng, nghĩ tới chuyện mới vừa đụng mặt Tiết Nghiễn, ta lại dừng bước chân.

“Ma ma, người cầm toa thuốc này đi bốc thuốc rồi về nấu cho mẫu thân, ta ở bên cạnh chăm sóc chờ mẫu thân tỉnh lại.”

Sau trận lộn xộn, rối loạn lúc nãy, bây giờ đầu óc ta tỉnh táo hơn không ít.

Bây giờ ta đã hiểu vì sao hắn ta lại ở đây, cũng hiểu vì sao kiếp này khác kiếp trước, Tiết Nghiễn đã lựa chọn không mang viện binh tới cứu chúng ta.

Cũng đúng thôi, ngày ta c.h.ế.t trên chiến trường cũng là ngày hắn chết. Ta sống lại được thì đương nhiên hắn cũng có thể sống lại.

Hắn biết rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó nên đã đưa ra lựa chọn đi cứu Tạ Nhu, xem như đền bù tiếc nuối khi mất đi ánh trăng sáng ở kiếp trước.

Về phần hắn có nghĩ đến việc ta có thể gặp nguy hiểm vì hắn thay đổi quyết định hay không…

Chắc là không.

Nhìn xem, ngay cả khi chúng ta thành thân được 10 năm cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa, trước mặt mọi người diễn một màn phu thê ân ái hạnh phúc.

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ thể hiện một chút tình cảm nào với ta.

Bản thân ta cũng có lòng tự trọng, biết rõ hắn không hề yêu ta, vậy nên ta vẫn luôn giả vờ rằng bản thân ta cũng không có tình cảm gì với hắn.

Khi Lâm ma ma quay lại, bà không chỉ cầm bát thuốc về mà còn dẫn theo người mà lúc này ta không muốn gặp nhất, Tiết Nghiễn.

Lúc này ta đang vừa lặng lẽ rơi nước mắt vừa nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của mẫu thân.

Ngay khi ta ngước lên nhìn hắn, ta thấy tia áy náy loé lên ở đáy mắt hắn.

Nhanh đến mức ta cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác của ta.

Ta hiểu rõ bây giờ chúng ta chưa phải là phu thê, cũng không có mối liên quan gì với nhau để bắt hắn phải có nghĩa vụ chọn cứu ta đầu tiên.

So với vết thương của mẫu thân ta, tính mạng của Tạ Nhu càng quan trọng hơn.

Mặc dù hiểu rõ điều ấy nhưng ta vẫn không thể nào không có chút oán giận.

Ngay cả che giấu cảm xúc thật của mình ta cũng lười làm với hắn. Tiết Nghiễn lặng lẽ nhìn ta một lúc rồi hỏi ta: “Lang Lang, nàng đi ra ngoài với ta được không? Ta có vài câu muốn nói với nàng.”

Hắn gọi ta bằng cái tên thân mật, hơn nữa cách nói chuyện này chỉ xuất hiện sau khi hai chúng ta thành thân.

Ồ chắc là vừa nãy hắn thấy ta cưỡi ngựa về doanh trại, đã đoán được ta cũng sống lại rồi.

Nghe hắn nói thế, tay ta lau khô nước mắt trên mặt, giấu đi toàn bộ cảm xúc của mình mà trả lời hắn: “Mẫu thân của ta bị thương rất nặng, bây giờ ta không có tâm trạng nghe ai nói gì. Trước mắt ta chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân chờ đến khi bà ấy tỉnh lại.”

Tiết Nghiễn im lặng đứng chôn chân ở đó một lúc lâu, cho đến khi một giọng nói xa lạ đứng bên ngoài doanh trướng gọi hắn:

“Tiết tướng quân, vết thương trên người tiểu thư lại đau. Tiểu thư muốn mời người sang xem thử một chút.”

Ta không nhịn được mà bật cười: “Ồ, ta cũng không biết là tướng quân đã đổi nghề sang làm đại phu rồi đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.