Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!

Chương 29: Kế thành



Thẩm Nguyệt Hoa dụi mắt, hốc mắt đỏ bừng nói: “Mợ, cho nên cháu mới nói con có lỗi với mợ, cháu nghe xong lời của Trương Kiến Nghiệp, cả đêm cũng ngủ không được, nên sáng sớm tinh mơ hôm nay liền tới đây.”

Triệu Lệ Hoa đờ đẫn nhìn cô, trong lòng xoắn xuýt như bị móng mèo cào, cũng nghe không rõ cô đang nói cái gì, chỉ cảm thấy vốn là bà đang vui mừng vì có 500 đồng tiền, hiện tại thì giống một thỏi sắt nung đỏ, làm lòng bà bị bỏng, làm cho bà ăn ngủ không yên.

Thẩm Nguyệt Hoa hiểu chuyện, nói: “Mợ, trong đại đội mợ và cậu là thân nhân duy nhất của cháu, cháu thật sự không muốn nhìn các mọi người xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trước đó cháu còn bệnh nặng phát sốt, hiện tại toàn thân vẫn còn khó chịu, sáng sớm tinh mơ chạy tới đây, không vì cái gì khác, chỉ không muốn làm để mọi người không có chuẩn bị.”

Triệu Lệ Hoa không cảm thấy xúc động chút nào, năm đó Hàn Họa Phiến làm sự kiện kia, quả thực đã tổn thương lòng của bọn họ, tuy Thẩm Nguyệt Hoa và Thẩm Thế Minh vô tội, nhưng con gái ruột của bà thì không vô tội sao?!

Bà nhìn Thẩm Nguyệt Hoa không hề vừa mắt, lần đầu tiên gặp nó, mới chỉ là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng trẻ trung xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thậm chí còn có tiếng là thanh niên trí thức tới từ trong thành phố, còn bọn họ thì phải chật vật chạy trở về thôn, thậm chí ra ruộng đất làm.

Lúc trước, nếu không phải Hàn Họa Phiến, cả nhà bọn họ vẫn sẽ ở trong thành phố trải qua cuộc sống giàu có.

Mặc dù là tôi tớ trong nhà người ta, nhưng nhà kia là loại có tiền, quả thực chính là ổ phúc, bây giờ sống trong thôn, vậy là cái gì, đây là cuộc sống của người thấp hèn.

Sự thù hận mà Triệu Lệ Hoa nhẫn nhịn mười mấy năm qua, bị này thôn quê cũ kỹ dần dần mài đến tiêu tán, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt Hoa, tro tàn lại cháy.

Bà vốn đã không vừa mắt Hàn Họa Phiến, mà Thẩm Nguyệt Hoa trước mặt, tuy vậy...

Nhưng, nhưng cũng là Hàn Họa Phiến đặc biệt đưa tới đây, để cho bọn họ xử trí.

Lúc trước khi Thẩm Nguyệt Hoa tới trong thôn, thì tính kế khiến cô ở trong thôn xóm không được dễ chịu, chỉ là nha đầu chết tiệt kia trái lại nhạy cảm, tựa hồ là phát hiện ra ý đồ của bà, dần dà lâu ngày liền ngay cả cửa cũng không bước vào.

Nếu không phải cô ngoài ý muốn sinh bệnh nặng, khiến bà thừa dịp có cơ hội, chẳng thế thì thật đúng là bà không thể xả được cơn hận trong lòng mình.

Triệu Lệ Hoa hận Hàn Họa Phiến, hận Thẩm Nguyệt Hoa, cũng hận cái thôn này.

Bà hận không thể làm cả đời này của Thẩm Nguyệt Hoa không yên ổn, mà Hàn Đại Trụ nhà bà, cũng hận em gái bà vô cùng.

Mới có thể nghĩ ra kế sính lễ gả con gái, không chỉ có giải quyết được họa lớn trong lòng, mà còn được một số tiền lớn, mấy ngày nay, bọn họ thật sự nằm mộng cũng muốn cười tỉnh.

Nhưng không ngờ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi, bọn họ cư nhiên bị liên lụy vào cuộc chiến giữa anh em nhà họ Trương, thậm chí bất hạnh trở thành vật hi sinh lớn nhất.

Triệu Lệ Hoa thầm nghĩ: Cũng không trách bà nhìn Thẩm Nguyệt Hoa không vừa mắt, từ bé con nhỏ này đã là khắc tinh của bà! Lúc trước vừa sinh ra thì hại chết con gái của bà, hiện tại lại hại cả nhà bọn họ, trở thành cái đinh trong mắt của bọn cho vay nặng lãi.

Trong lòng Triệu Lệ Hoa rất muốn xé xác Thẩm Nguyệt Hoa, nhìn biểu tình đối phương tỏ ra bất an không yên, lửa giận trong lòng lại càng tăng vọt.

Mà lúc này, Thẩm Nguyệt Hoa càng thêm chu đáo nói: “Mợ, khi còn trẻ cháu đã rời khỏi ba mẹ, đi tới thôn xóm ngàn dặm xa xôi này, cháu đơn độc một mình ở đây, chỉ có mợ và cậu, cùng anh họ chị họ, những năm qua, cháu thật sự phát ra từ nội tâm, coi các người như người thân của mình mà đối đãi.”

”Nhất là mợ, tại lúc cháu bị bệnh, không ghét bỏ chút nào, ngược lại còn đón cháu về nhà chăm sóc, rồi tìm cho cháu một người chồng làm lính, trong lòng cháu cũng nhớ kỹ ân tình của các người.”

Cô dừng một chút, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ nói: “Cho nên, mặc kệ mợ xảy ra chuyện gì, chỉ cần là cháu có thể giúp một tay, cháu sẽ không keo kiệt, nhất định sẽ trợ giúp mợ và cậu.”

Lời nói này quá mịt mờ, nhưng Triệu Lệ Hoa lại nghe hiểu ý của cô, Thẩm Nguyệt Hoa đơn giản nói là, nếu nhà bọn họ thật sự bị bọn vay nặng lãi tìm đến phiền toái, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, Thẩm Nguyệt Hoa cũng sẽ chiếu cố nhà bọn họ sao?

Nói, đây rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì, suy cho cùng những thứ vay nặng lãi muốn trả thù thế nào, lại có thể khiến Thẩm Nguyệt Hoa nói lời như vậy, giống như là bọn họ sắp gặp đại nạn, giống như bị chặt gãy tay gãy chân vậy.

Trong lòng Triệu Lệ Hoa rất khó chịu, nhưng khi nghĩ được như vậy, rồi đột nhiên cả kinh, thầm nghĩ: Thật là có khả năng này, mặc dù bà chưa từng tiếp xúc qua với loại vay nặng lãi, nhưng trước đó từng nghe người ta nói đến, đều nói những người này là tội phạm chạy trốn, vì tiền bạc thực có thể liều chết.

Hiện nay, bọn họ vốn coi 500 đồng tiền sính lễ này là tiền của mình, đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, hơn nữa trong lòng bọn hắn đã sớm bị Trương Kiến Bân chọc tức đến sôi ruột, động tay chân lại càng không lưu tình chút nào.

Triệu Lệ Hoa càng nghĩ càng sợ, thường ngày là người tham tài nhất, nhưng cũng sợ chết nhất.

Bà không biết thủ đoạn của bọn vay nặng lãi, mới có thể càng nghĩ càng sợ, chiếu theo việc này cứ tiếp xuống, đích thị là bị bản thân mình hù chết.

Thẩm Nguyệt Hoa ở một bên cười thầm trong lòng, cảm thấy kịch diễn hôm nay không sai biệt lắm, nếu Triệu Lệ Hoa thật sự thức thời, sẽ lấy tiền ra.

Nhưng, nếu Triệu Lệ Hoa xem tiền so với mạng còn trọng yếu hơn, cô sẽ không tiếc tiêu tiền, mướn người vay nặng lãi tới diễn tuồng.

Dù sao phí tổn mấy chục đồng tiền diễn trò, so sánh với 500 đồng tiền sính lễ, tính thế nào cũng là buôn bán có lời, còn những người vay nặng lãi có ý đen ăn đen, cô có thân phận quân tẩu, đủ để nghiền ép bọn họ rồi.

Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ như thế, thì nói: “Mợ, cháu đi ra lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc trở về nhà, cháu muốn ở nhà dưỡng bệnh một đoạn thời gian, mẹ chồng cháu cũng lo cháu khuyến khích thanh niên trí thức gây sự, kêu cháu ở nhà nghĩ ngơi cho khỏe, còn công việc ngoài ruộng, nhóm người anh chị dâu của Trương Kiến Bân sẽ giúp cháu một tay nhanh chóng hoàn thành.”

”Mợ, cháu về nhà đây.”

Thẩm Nguyệt Hoa sau khi nói xong, liền thật sự đi ra cửa.

Trong lòng cô có tính toán, khi đi ra phòng bếp khoảng mười bước, phía sau truyền đến thanh âm run rẩy của Triệu Lệ Hoa, nói: “Nguyệt Hoa, cháu...cháu chờ một lúc, mợ lấy... mợ lấy 500 đồng tiền cho cháu, cháu đem đưa cho bọn vay nặng lãi nói vài lời tốt một chút, chuyện này cùng Hàn gia chúng ta, không hề có một chút quan hệ, muốn trách thì trách Trương Kiến Bân quá gian xảo, cháu chờ đi, mợ đi lấy tiền ngay đây.”

Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, trong lòng vui mừng, nhưng lúc xoay người, vẫn tỏ ra sợ hãi nói: “Chuyện này...chuyện này không được đâu, cháu cũng sợ bọn người vay nặng lãi.”

Bộ dáng yếu thế này của cô, nếu người khác nhìn thấy tuyệt đối sẽ không nỡ, nhưng Triệu Lệ Hoa nguyên bản hận cô, nếu lúc nói chuyện trước kia, còn có chút do dự, giờ nhìn thấy biểu tình của cô lúc này, ngay lập tức cắn chặt răng nói: “Cháu đứng ở đàng kia chờ đi, mợ đi lấy tiền ra.”

Nói xong, bà nhanh chóng xoay người chạy vào phòng, hoàn toàn không giống như tốc độ của một người mập mạp.

Thẩm Nguyệt Hoa cúi đầu, cả người nhìn như thất hồn lạc phách, nhưng khóe miệng lại hơi hơi cong lên, mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.