Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần

Chương 12: Kim ốc tàng kiều



Edit: Lệ Hy

Beta: LenNiNi [cũng đang làm luôn ~]

“Trình sư muội!”

Tố Y đang chuẩn bị lên lầu liền quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Tử Mặc mang theo hai người đứng trước cửa biệt thự.

“Chào Lâm sư huynh, hai vị buổi sáng tốt lành!” Tố Y mỉm cười đi về phía trước.

Còn Hoàng Thải Vi lại là chết lặng đi theo sau Tố Y thầm oán nói: Dù sao buổi sáng hôm nay số lần bị kinh hách đã đủ nhiều! Hiện tại mính cũng coi như thấy mặt người quen, cho dù chủ tịch quốc gia xuất hiện ở nơi này, mình cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ!

“Trình sư muội, em mang vị sư phó này đi xem phòng ghi âm của em đi. Có yêu cầu gì, có thể trực tiếp nói. Anh đi sang bên cạnh trước, có việc thì gọi điện cho anh.” Lâm Tử Mặc nói xong kéo một người đàn ông trong bọn họ, xoay người đi ra ngoài.

“À, được rồi, Lâm sư huynh saironara (tạm biệt).”

Bên này, người đàn ông bị Lâm Tử Mặc kéo ra, vừa ra khỏi sân, thì vẻ mặt cười xấu xa nhìn Lâm Tử Mặc. “Không tệ nha, tiểu tử! Cháu muốn kim ốc tàng kiều(*) hả! Đến, nói với chú nhỏ, đến bước nào rồi? Nắm tay chưa? Hôn chưa?”

(*) Kim ốc tàng kiều: Lầu vàng giấu người đẹp.

“Chỉ là sư muội cùng trường, trùng hợp làm hàng xóm mà thôi. Chú không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa, chú không biết từ "kim ốc tàng kiều" rất không thích hợp sao?” Khẩu khí của Lâm Tử Mặc bình thường nói.

“Ơ kìa, không cần để ý những chi tiết đó đi! Đến, nói với chú, cô bé kia tên là gì? Có muốn đi vào vòng diễn nghệ không?” Người đàn ông kia chọc chọc Lâm Tử Mặc,“Hai người đã không phải là quan hệ kia, cô bé kia có bạn trai không?”

“Lâm Hướng Văn, cháu đã một tuần không gặp ông nội. Nếu không, bây giờ cháu trở về xem sao?”

“Ấy ~ từ từ, từ từ! Chú không hỏi nữa được chưa? Mỗi lần cháu gặp ông cụ xong, chú đều bị ông ấy lột một tầng da!”

Lâm Hướng Văn chạy nhanh giữ chặt Lâm Tử Mặc cầu xin tha thứ, nhưng mà im lặng không đến một phút đồng hồ lại không cam lòng nói: “Tử Mặc à! Cháu không biết là chỉ khuôn mặt của cô bé kia, không tiến vào vòng giải trí thì thực đáng tiếc sao? Công ty của chú đang cần người, gần đây, khắp nơi đào góc tường đấy! Thế nào, giúp chú đến hỏi thử xem! Hơn nữa cho dù không tiến vào cái vòng luẩn quẩn kia, vậy tiến vào nhà chúng ta cũng không sai nha! Bây giờ cháu còn thiếu một thím nhỏ mà!”

“Nếu nàng muốn tiến vào vòng luẩn quẩn kia, sẽ không thi đỗ Yến Đại. Hơn nữa, nàng không thích chồng già.”

Lâm Tử Mặc dừng bước lại nhìn Lâm Hướng Văn, nghiêm túc thừa nhận, trả lời rõ ràng.

“Dựa vào cái gì, đàn ông ba mươi tuổi như hoa đẹp nhất! Bây giờ chú đang tuổi đẹp nhất. Già chỗ nào chứ!!!

Lâm Hướng Văn cúi đầu nhìn cách ăn mặc xinh đẹp của chính mình, lại sờ mặt mình, thở phì phì bác bỏ.

Bên này Tố Y nói chuyện trang trí với sư phó xong, sau đó xác định loại thiết bị. Hoàng Thải Vi cũng cười xấu xa nhìn chóng chọc Tố Y: “Trình Tố Y! Cậu lại có thể kim ốc tàng kiều! Hơn nữa, người đẹp này còn là Lâm đại tiên trong truyền thuyết! Tớ còn chưa nhìn kĩ đã đi! Nói! Hai người có quan hệ gì! Nhanh thành thật cho mình!”

“Nói thực ra! Chẳng qua là tình cờ làm hàng xóm mà thôi, nếu thực sự là người đẹp, tớ còn phải cất giấu sao?” Tố Y cho Hoàng Thải Vi một vẻ mặt cậu rất tục, “Đi thôi, đừng ngạc nhiên thế. Buổi chiều tớ còn nhờ Lâm Tử Mặc đến chọn xe giúp nữa, nếu như cậu muốn nhìn thấy đại tiên, đến lúc đó thì nhìn cho đủ! Dù sao nhìn miễn phí không mất tiền!”

Hai người Tố Y vừa mới ra biệt thự, đã trông thấy Lâm Tử Mặc đang đi về phía bên này.

“Lâm sư huynh, bạn của anh đi rồi?” Chỉ thấy một mình Lâm Tử Mặc qua đây, Tố Y tò mò hỏi.

“Hắn có việc đi trước, bên này của em đã quyết định tốt chưa?”

Lâm Tử Mặc đứng lại. Hắn sẽ không nói cho Tố Y, Lâm Hướng Văn bỏ đi là bị hắn cố ý chọc giận.

“Quyết định rồi, em sửa sang lại xong rồi thì bọn họ trực tiếp qua đây lắp đặt. Cũng gần 12 giờ rồi, nếu không em mời anh đi ăn đi! Anh giúp em nhiều việc như vậy, em còn chưa từng cảm ơn anh nữa.”

Tố Y thật lòng thật dạ muốn cảm ơn Lâm Tử Mặc, cho nên nói đặc biệt chân thành.

“Anh biết một nhà hàng, mùi vị đồ ăn không tệ! Cách chỗ chúng ta muốn đi buổi chiều cũng không xa. Anh mang các em qua đó.” Lâm Tử Mặc nói xong trực tiếp mở cửa xe, ý bảo Tố Y và Hoàng Thải Vi lên xe.

“Lâm sư huynh, đây là Hoàng Thải Vi, bạn cùng phòng kí túc xá của em. Thải Vi, đây là Lâm Tử Mặc, Lâm sư huynh.” Tố Y giới thiệu hai người với nhau.

“Xin chào!” Lâm Tử Mặc gật đầu với Hoàng Thải Vi.

“Chào Lâm sư huynh!” Hoàng Thải Vi cũng mỉm cười gật đầu với Lâm Tử Mặc.

Tố Y thấy biểu hiện của Hoàng Thải Vi, trong lòng thầm buồn cười, cô nương này trước mặt người ngoài còn rất đoan chính nha!

Đợi mấy người cơm nước xong, thì trực tiếp đi chọn xe. Tố Y dạo quanh một vòng, chọn một chiếc xe việt dã màu trắng.

Sau khi Lâm Tử Mặc thử lái, xác định xe không có vấn đề, vẻ mặt của Tố Y mới trở nên thịt đau lấy thẻ quét. Chờ Tố Y làm thủ tục xong xuôi, Lâm Tử Mặc liền tạm biệt hai người.

“Tố Y, chuyện học kì sau cậu muốn ra ngoài ở có muốn nói với Thư Linh không?” Trên đường hai người lái xe đến thung lũng điện tử, Hoàng Thải Vi hỏi.

“Thuận theo tự nhiên đi. Hiện tại nói hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao lúc dọn đi cô ấy sẽ biết!” Tố Y nắm vô lăng, chuyên chú nhìn phía trước.

“Tớ cảm thấy đợi lúc cậu dọn ra ngoài, tớ cũng không muốn ở trong kí túc xá nữa.” Hoàng Thải Vi dựa vào ghế dựa thở dài một hơi.”Thật hâm mộ cậu đó, hiện tại mua nhà, có thể trực tiếp sống ở bên ngoài. Tớ lại không thể, ba tớ nói chờ sau khi tớ tốt nghiệp, tìm được công việc ở Yên Kinh mới cho tớ mua nhà.”

“Nếu cậu định đi làm ở Yên Kinh, còn không bằng hiện tại thì mua nhà luôn. Tớ cảm thấy giá nhà ở Yên Kinh khẳng định sẽ tăng giá, bốn năm sau còn không biết là cái giá nào mất! Thật sự, nghe tớ đi. Muốn mua nhà ở Yên Kinh, nhanh lên không muộn!” Tố Y đề nghị với Hoàng Thải Vi.

Bản thân mình biết giá phòng sẽ tăng, nhưng Hoàng Thải Vi không biết đi! Chính mình lại không thể nói trắng ra, cho nên chỉ có thể đề nghị. Hơn nữa, Tố Y rất có thiện cảm với cô bé này, tự nhiên không muốn cô bỏ qua thời cơ tốt để mua nhà ở Yên Kinh.

“Mình ở tiểu khu kia, cậu cũng thấy hoàn cảnh rồi đấy! Thương lượng với ba mẹ cậu một chút, nếu có thể nói, hiện tại mua nhà ở nơi đó. Chắc chắn tương lai không hối hận! Nếu vài năm sau mới lại mua, khó có được tiểu khu có hoàn cảnh tốt như vậy!” Tố Y lại nói tiếp.

“Nhưng mà tiểu khu chỗ cậu không phải đều là biệt thự sao? Nhà của tớ nhiều nhất có thể mua cho tớ một căn nhà khoảng một trăm vạn, đắt hơn thì không mua được. Đây đã là tiền mồ hôi nước mắt mà ba mẹ tớ tiết kiệm hơn nửa đời người đó!”

“Gần hồ Nhạn Minh bên này là khu biệt thự, những khu cao tầng hai bên cũng thuộc loại tiểu khu nhìn ra hải cảng. Bên trong đều mới trang hoàng, diện tích có lớn có nhỏ. Nguyên đán sang năm giao phòng là có thể xách túi vào ở! Hiện tại nếu mua không đến 100 vạn, sau bốn năm thôi, thì rất khó nói!” Tố Y phân tích giúp Hoàng Thải Vi.

“Như vậy à, nếu về sau giá phòng tăng lên, vậy vẫn nên mua trước có vẻ vó lời hơn. Hơn nữa, hoàn cảnh tiểu khu kia của cậu đúng là không tệ. Tớ gọi cho ba trao đổi một chút!”

Hoàng Thải Vi suy nghĩ, cảm thấy lời Tố Y nói có đạo lí. Ở trên xe trực tiếp gọi điện cho ba ba thương lượng chuyện mua nhà.

Tố Y thấy Hoàng Thải Vi đã quyết định, cũng không nói thêm gì nữa!

Chờ Hoàng Thải Vi cúp điện thoại, cười nói với Tố Y “Ba của tớ nói tuần sau ông qua đó nhìn kĩ trước xong lại nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.