Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần

Chương 29: Ngươi quá trâu



Edit: Lệ Hy

Trần Chí Lâm trần như nhộng, vẻ mặt lờ mờ nhìn về phía ngoài cửa.

Trên màn  hình rất nhanh thì hiện ra hai vị cảnh sát, lúc này Trần Chí Lâm mới phản ứng kịp, vội vàng kéo một góc chăn, che nửa người dưới của mình.

Tố Y thế mới biết, hóa ra sau khi cảnh sát đến đây, cũng không gõ cửa trước, mà là trực tiếp tìm người phục vụ mở cửa phòng thì vào được. Không nghĩ đến vừa bước vào đã là hình ảnh mạnh mẽ như vậy.

Ôi, ta đi! Bây giờ không phải là trực tiếp bắt tại hiện trường sao! Cũng không biết Trần Chí Lâm bị giật mình như vậy, có thể lưu lại di chứng gì hay không!

Chỉ thấy trên màn hình cảnh sát hỏi trước có giấy chứng nhận kết hôn hay không?

Không có giấy chứng nhận kết hôn?

Tốt lắm, mang về trước rồi hãy nói.

Cái gì? Các ngươi không phải **** là người yêu?

Vậy bằng chứng, ai có thể chứng minh? Không có giấy chứng nhận kết hôn, cho dù là người yêu cũng là quan hệ nam nữ bừa bãi.

Cứ như vậy, Tố Y vừa cười vừa xem diễn trò. Mãi đến khi hai người  mặc quần áo tử tế bị cảnh sát mang đi, Tố Y mới tắt thu hình lại, Cất kỹ USB hai người ‘Yêu tinh đánh nhau’, xuống lầu trả phòng.

Lên xe trước dùng khăn tay cẩn thận lau di động dùng để báo cảnh sát một lần, mới ném đem di động vào thùng rác, mà thẻ điện thoại trong di động, sau khi gọi điện xong đã sớm ném vào bồn cầu tự hoại cuốn đi rồi.

Ngồi trên xe, Tố Y cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy không có sơ hở  gì, lúc này mới khởi động xe chuẩn bị về trường học.

Đợi sau khi Tố Y trở lại ký túc xá, Chu Thư Linh đã ngủ thiếp đi. Mà Hoàng Thải Vi vẫn nằm ở trên giường đọc sách. Tố Y rửa mặt qua loa, cũng nhanh chóng bò lên giường.

“Hôm nay Lữ Bình lại không về nữa?” Nằm ở trên giường, Tố Y cố ý hỏi.

“Ai biết được, sao cậu cũng trễ như vậy mới trở về?” Hoàng Thải Vi xoay người lại, nằm sấp bên giường hỏi Tố Y.

“Uh`m, buổi tối ra ngoài có chút việc, nên về trễ.” Tố Y xoay người ngồi dậy, quấn chăn nói với Hoàng Thải Vi: “Vốn buổi tối Trần Chí Lâm hẹn mình ăn tối, mình có việc không đi, để Lữ Bình đi chuyển lời cho Trần Chí Lâm rồi. Cậu nó cô ấy buổi tối không trở về có phải ở cùng với cùng với Trần Chí Lâm hay không?”

“Không phải tớ bảo cậu cách xa hai người kia một chút sao? Sao cậu lại còn đồng ý đi ăn tối cùng hắn chứ?” Hoàng Thải Vi xốc chăn lên ngồi dậy.

“Ài!” Tố Y thở dài một hơi nói: “Tớ biết rồi, nhưng Trần Chí Lâm kia mặc kệ tớ từ chối thế nào, vẫn giả bộ ngẫu nhiên gặp tớ chạy bộ buổi sáng trên sân thể dục, hơn nữa, mặc kệ lúc nào tớ đi luyện tập buổi sáng, hắn đều đến vô cùng nhanh. Cho nên nhất định là Lữ Bình mật báo cho hắn.

Tớ cảm thấy dù tớ có trốn tránh không nói chuyện với hắn, hắn sẽ càng trắng trợn đến chỗ khác chặn đường tớ. Không ngừng mấy ngày như vậy, phỏng chừng mọi người toàn trường biết người này dây dưa không rõ với tớ rồi.

Như vậy không có một chút ích lợi với tớ, cho nên tớ mới đồng ý đi ăn tối với hắn, muốn nói rõ với hắn.”

Hoàng Thải Vi tức khí vỗ chăn một cái, “Hai người kia quả thực quá vô sỉ mà! Tố Y, chúng ta phải nghĩ cách. Lại bị bọn hắn  tiếp tục dây dưa như vậy, thanh danh của cậu sớm hay muộn cũng bị tổn hại.”

“Cho nên tớ muốn cậu giúp tớ phân tích một chút, hiện tại có phải Lữ Bình ở cùng với cùng với Trần Chí Lâm hay không, dù sao lần ăn cơm trước, tớ đã cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ không đơn giản.”

“Đúng vậy, tớ nhớ rõ cậu đã nói với tớ, lúc ăn cơm, Lữ Bình đá Trần Chí Lâm nhiều lần, nếu là quan hệ đồng hương đơn thuần, sẽ không thể làm ra hành động như vậy.” Hoàng Thải Vi nhíu mày lại nói.

Tố Y lấy điện thoại ra, “Thôi, ở trong này chúng ta muốn nghĩ cũng nghĩ không ra, trước gọi điện thoại hỏi Lữ Bình một chút đang ở đâu rồi nói.”

Tố Y nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng âm thầm suy đoán đợi lát nữa là người nào nghe điện thoại.

“Alo, xin chào! Xin hỏi ngươi và chủ nhân của điện thoại này có quan hệ gì? Tôi là cảnh sát nhân dân của đồn công an  Đông Thành.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Bởi vì Tố Y đã nói với Hoàng Thải Vi, cũng không có hạ giọng, cho nên Chu Thư Linh cũng bị đánh thức. Nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại, lập tức khiếp sợ nhảy từ trên giường xuống.

Mà Hoàng Thải Vi đang nghe người đầu bên kia điện thoại  nói gì đó phía sau, cũng ngây ra một lúc, sau đó cũng nhanh chóng xuống giường đi đến bên giường của Tố Y.

“Xin hỏi, tôi là bạn cùng phòng, sao di động có thể ở trong tay ngươi? Cô ấy xảy ra chuyện gì sao? Người như thế nào?” Tố Y cố ý sốt ruột hỏi.

“Người không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà cô ấy là kẻ khả nghi **** lúc cảnh sát nhân dân chúng tôi hỏi thông tin cá nhân của cô ấy, cô ấy không nói gì, chúng tôi đang chuẩn bị gọi di động để xác nhận thân phận của cô ấy, các ngươi đã gọi đến rồi.”

“Cái gì?? Các ngươi sẽ không bắt sai người đi?”

Chu Thư Linh lớn tiếng ngắt lời đối phương trước mà nói, hỏi ra.

“Trước mắt còn không có xác định, chỉ là kẻ khả nghi. Chúng ta nhận được quần chúng gọi điện báo, có người ở  khách sạn tiến hành ****  bạn cùng phòng của ngươi bị chúng ta bắt tại hiện trường, dựa theo quy định mang về đồn công an hỏi. Không hề tồn tại tình huống bắt nhầm người.” Đối phương cẩn thận giải thích chuyện  đã phát sinh cho Chu Thư Linh.

“Ngươi nói các ngươi là bạn cùng phòng, vậy nhóm các ngươi vẫn còn là học sinh sao? Trường nào vậy? ” Đối phương hỏi tiếp.

“Chúng tôi là sinh viên năm nhất khoa tin tức trường Yến Kinh. Chúng tôi cần phải qua đó phối hợp làm điều tra với các ngươi sao?”

Hoàng Thải Vi trực tiếp túm lấy điện thoại trong tay Tố Y, trả lời.

“Bạn cùng phòng của cô nói quan hệ của cô ấy và đối phương không phải  là  người yêu, không phải **** nhưng lại không chịu nói thân phận họ tên của đối phương, cho nêntheo lời thuận tiện của các cô, qua đây nhìn đôi phương có quen hay không, xác nhận lại một lần nữa hai người có phải quan hệ người yêu.”

“Được, Chúng tôi có thể qua đó phối hợp điều tra, nhưng hiện tại đã qua thời gian ký túc xá đóng cửa, các ngươi có thể để thầy cô trong trường mang chúng tôi qua, nếu không hiện tại  chúng tôi cũng không ra khỏi cửa ký túc xá được.

Hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, không phải người  sinh viên như chúng tôi có thể chịu trách nhiệm. Như vậy đi, tôi đưa số điện thoại của thầy cô trong trường đưa cho ngươi, ngươi gọi điện cho các thầy cô đi.” Hoàng Thải Vi vô cùng gọn gàng dứt khoát nói.

Sau đó Hoàng Thải Vi trực tiếp tìm số điện thoại của hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp trong điện thoại của Tố Y, gửi qua cho đối phương.

Tố Y không khỏi nhìn Hoàng Thải Vi với cặp mắt khác xưa!

Vốn Tố Y không muốn để cho Hoàng Thải Vi ra mặt, nhưng mà cô gái này vô cùng biết nắm bắt cơ hội, một tay đoạt di động, nói hai ba câu khiến cho đồn công an trực tiếp đưa chuyện đến nơi lãnh đạo  cao nhất  trường học.’

Mà còn vô cùng quyết đoán, trực tiếp đâm trúng chỗ hiểm, khiến Tố Y cũng không có đường lui.

Tố Y biết, Lữ Bình triệt để xong rồi, chuyện ầm ĩ lớn!

Chuyện này nếu người trong hệ ra mặt xử lý mà nói, có lẽ sẽ sợ toàn bộ giáo viên và sinh viên hệ tin tức mất mặt trước, rất có khả năng sẽ nghĩ biện pháp giữ bí mật, lén xử lý.

Nhưng Hoàng Thải Vi trực tiếp đưa đến chỗ viện lãnh đạo, thì người trong hệ muốn khiêm tốn xử lý cũng không được. Bởi vì trường học ra mặt, động tĩnh kia sẽ không thể nhỏ được.

Chính là bởi vì hai người kia quấn quít làm phiền Tố Y khiến Hoàng Thải Vi cực kỳ giận dữ, vẫn muốn tìm cách nhất lao vĩnh dật ( một lần vất vả suốt đời nhàn nhã) Giúp Tố Y giải quyết chuyện này. Không nghĩ rằng cơ hội nhanh như vậy đã đến.

Nhưng lại sợ làm hư chuyện của Tố Y, dứt khoát chặn ngang đoạt di động,nắm giữ quyền chủ động. Lại tính kế để tóm tắt toàn bộ câu chuyện với chủ nhiệm, trực tiếp đưa đến chỗ  lãnh đạo trường học.

Như vậy, Lữ Bình không thể thiếu thông báo phê bình của bộ giáo, hơn nữa còn phải ghi lỗi nặng  ít nhất một lần.

Tố Y giơ ngón tay cái lên với Hoàng Thải Vi, cũng nói: “Thải Vi, cậu quá trâu rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.