Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần

Chương 34: Chuột chạy qua đường



Edit: Lệ Hy

Ngay lúc trên diễn đàn của trường học ầm ĩ xôn xao, mỗi trang web đều thấy bài viết mới về tin tức “Sinh viên Yến Đại đêm khuya bị bắt tại khách sạn, là người yêu hay là giao dịch  phi pháp X?”

Mọi người vừa mở ra thì thấy, đây không phải là hiện trường Lữ Bình và Trần Chí Lâm bị bắt sao! Trên bản tin tuôn ra video clip có thể thấy, hai người đang ở trạng thái trần truồng mà bị bắt.

Sau đó một số đài truyền hình có hợp tác cùng công ty giải trí Mộ Lâm cũng nhao nhao đưa tin, tuy nhiên trong bản tin viết, hai người không phải là giao dịch phi pháp X, nhưng cũng không nói hai người là người yêu, hơn nữa bài báo còn nói đồn công an phạt nặng với hai người.

Cho nên trong nháy mắt lòng hiếu kỳ của dân chúng tràn đầy, nếu không phải là giao dịch phi pháp X, vì sao còn phạt nặng.

Muốn biết chân tướng thì có đủ loại trên mạng, Thủy Quân liền dùng thân phận của người biết chuyện các loại danh xưng, hai người không phải người yêu, chỉ là đồng hương, có lẽ cũng chỉ là bạn tình.

Nhà trường vừa thấy sự việc nháo  lớn! Ngay cả đài truyền hình cũng phát ra, hơn nữa trong bản tin còn nói thẳng, trường học không nên chỉ dạy chương trình chuyên ngành, mà không coi trọng giáo dục tư tưởng. Sinh viên Yến Đại phải là sinh viên đại biểu ưu tú nhất của toàn bộ Trung Quốc, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, Yến Đại như thế thì gọi gì là trường đại học và cao đẳng bậc nhất, có phải hữu danh vô thực (danh không đúng với thực) hay không?

Bởi vì xã hội đồn đại thật sự quá xấu, cho nên nhà trường làm ra quyết định cuối cùng là khai trừ hai người.

Tuy Tố Y thật xin lỗi kéo nhà trường  vào trong dư luận, nhưng may mà tất cả mọi người biết trong chuyện này đại học Yến Kinh cũng cực kỳ vô tội.

Dù sao mấy vạn sinh viên, trường học cũng làm sao quản được hết, hơn nữa lại đều là người trưởng thành, chỉ có thể dựa vào phẩm chất đạo đức cá nhân để ước thúc hành vi của mình rồi.

Không thể bởi vì một con sâu làm rầu nồi canh, liền chối bỏ sự ưu tú của Yến Đại.

“Ha ha ha, thật sự là đã quá! Lại ở cùng người như vậy tiếp, về sau tớ ra ngoài cũng không có mặt mũi để nhìn người nữa. Người khác còn có thể cho rằng tớ và cô ta cùng một loại mặt hàng nha!” Chu Thư Linh ngồi trên ghế, vui vẻ lung la lung lay nói.

Hoàng Thải Vi vừa thu thập bàn học vừa nói: “Tớ cảm thấy ngay từ đầu nhà trường nên làm ra quyết định như vậy rồi, nếu không cũng sẽ không bị người kéo xuống nước. Hiện tại tất cả mọi người đang thảo luận Yến Đại chúng ta có phải ưu tú hữu danh vô thực hay không, ngẫm lại liền thay nhà trường mình bực tức.”

“Ai nha, không phải rất nhiều người đều nói sao? Chỗ nào cũng có con sâu làm rầu nồi canh, Yến Đại chúng ta dù tì vết vẫn không che được ánh ngọc!” Chu Thư Linh chẳng hề để ý nói.

Khóe môi Tố Y nhếch lên cười, ôm đàn ghi-ta thuận tay gảy. Hiển nhiên tâm tình cũng tốt lắm.

Lữ Bình từ khoa giáo vụ biết được chuyện của mình và Trần Chí Lâm bị đài truyền hình tung ra, bởi vì xã hội đồn đại quá xấu, hai người sắp bị trường học khai trừ, liền biết chính mình hoàn toàn xong rồi.

Bản thân khi còn sống đều phải gánh vết nhơ bị Yến Đại khai trừ, rửa như thế nào cũng không sạch.

Mặt trắng bệch một mảnh trở lại ký túc xá, nhìn đến ba người khác trong lúc đó còn có bầu không khí thoải mái sung sướng này, trong lòng tràn đầy hối hận, ghen tị và không cam lòng!

Chu Thư Linh nhìn lại, “Ôi! Ai vậy? Đi nhầm chỗ sao? Chỗ này là ký túc xá đại học của chúng ta, không phải chỗ mà nhân viên xã hội rảnh rỗi đến!”

Lữ Bình mặt trắng bệch, nhân viên xã hội rảnh rỗi! Đúng vậy, mình không còn là sinh viên của Yến Đại nữa rồi!

Hoàng Thải Vi lại nhíu mày nhìn Lữ Bình, đi qua kéo Lữ Bình  vào xong, xoay người rồi đóng cửa lại, sau đó Hoàng Thải Vi liền hai tay ôm ngực đứng ở nơi đó nhìn Lữ Bình.

“Lữ Bình, chuyện cho tới bây giờ có phải cậu nên nói lời xin lỗi Tố Y không?”

“Xin lỗi cái gì?” Lữ Bình đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Hoàng Thải Vi.

“Bởi vì cô và Trần Chí Lâm lừa gạt tính kế tôi, cho nên cô không cần nói lời xin lỗi với tôi sao?”

Tố Y mặt lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Bình.

Lữ Bình nhìn thấy Tố Y chỉ ngồi ở chỗ kia nhìn mình, nhưng ánh mắt của cô nhìn mình giống như đang nhìn một con rệp vậy, trong ánh mắt không che dấu để lộ ra vẻ ghét bỏ, khinh thường.

“Tôi không sai, vì sao phải xin lỗi.”

Lữ Bình nắm chặt quả đấm, cảm xúc có chút kích động.

Tố Y châm chọc cười, “Cô không sai? Cô dám nói ngày đó cô gọi là sinh nhật, không phải cố ý thiết kế thật tốt với Trần Chí Lâm, kiếm cớ để làm quen tôi hay sao?

Cô dám nói cô và Trần Chí Lâm lúc trước khi quen biết tôi mà chưa lên giường sao? Cô dám nói hai người không phải quan hệ người yêu sao? Nếu là người yêu, vì sao có thể coi là định tiếp cận tôi?

Trên người tôi, có cái gì giá trị để các ngươi mưu đồ à? Toàn bộ việc này, cô không nên giải thích, không nên nói rõ sao?”

Lữ Bình há to mồm, không biết nên nói cái gì, chỉ thì thào nói: “Chúng tôi không có mưu đồ cô cái gì, chỉ là, chỉ là anh ta thích cô mà thôi. Tôi liền mật báo giúp anh ta.”

“Mẹ kiếp! Cô còn có xấu hổ hay không! Nghe không hiểu tiếng người sao? Giải thích!” Chu Thư Linh nổi điên lên đầu tiên.

“Tôi muốn biết, các ngươi đến cùng đang mưu đồ gì? Nói thích tôi cái gì chứ, chính cô tin sao? Đừng nói như thế nữa, tôi không muốn nghe, thật bẩn!” Tố Y cau mày đứng lên.

Trong nháy mắt, Lữ Bình cảm thấy cảm giác áp bách mãnh liệt từ trên người Tố Y, Tố Y tiến lên phía trước một bước, cô ta liền lui về phía sau một bước.

Mãi đến khi bức Lữ Bình đến góc tường, Tố Y mới lại nói một câu:

“Kỳ thật cô nói hay không không sao cả, bởi vì đối với tôi mà nói hai người các ngươi không khác gì hai con rệp, cô đã không nói, vậy về sau cũng không cần phải nói nữa.

Kết cục hiện tại của cô, chưa phải kết thúc. lúc này mới vừa bắt đầu, kế tiếp hưởng thụ đời người “khác biệt rực rỡ” của cô cho tốt đi!”

Tố Y vươn tay thay Lữ Bình sửa sang lại áo, lại vỗ vỗ bờ vai của cô ta.

Lời nói của Tố Y khiến phía sau lưng Lữ Bình lạnh cả người, trong lòng nổi lên cảm giác không tốt.

Lúc này Lữ Bình còn không biết, chờ cô ta và Trần Chí Lâm trở về nhà, đợi bọn hắn là cái gì.

– – – – – – – – – – – – – – – – – –

Đợi hai người bao lớn bao nhỏ trở nên quẫn bách trở lại quê nhà, đã bị giơ đến bên miệng đủ loại micro mà  sợ ngây người!

“Lữ Bình, xin hỏi cô và Trần Chí Lâm bên cạnh thật sự chỉ là quan hệ đồng hương sao?

“Trần Chí Lâm, lúc này cậu và Lữ Bình  về nhà, có phải bị Yến Đại khai trừ rồi hay không? Có thể nói tâm tình bây giờ của cậu sao?”

“Xin hai vị có thể nói tính toán về sau của nói các ngươi  không, còn có, làm ra chuyện như vậy có hối hận không?”

“Lữ Bình, cô định nói với người trong nhà cô chuyện cô bị trường học khai trừ như thế nào đây?”

“Trần Chí Lâm, xin hỏi có phải cậu vừa bảo trì quan hệ bạn tình với Lữ Bình vừa theo đuổi bạn cùng phòng của cô ấy hay không? Có thể nói vì sao cậu làm như vậy?”

“Trần Chí Lâm, nghe nói cùng ngày số tiền cậu thuê phòng đều là mượn, vậy cậu theo đuổi bạn cùng phòng của Lữ Bình, có phải bởi vì điều kiện kinh tế của đối phương là tốt hơn hay không?”

Hai người kinh hãi rồi!  Làm sao có thể có phóng viên ở quê nhà?

Đợi đến lúc về nhà hai người mới phát hiện, bởi vì phóng viên phỏng vấn, thân thích bằng hữu ở quê nhà, bao gồm cả thầy cô và các học sinh trường học cũ đều biết chuyện của bọn hắn, mà chuyện hai người bởi vì kẻ khả nghi ******** bị Yến Đại khai trừ, toàn bộ cũng bị truyền xôn xao toàn bộ huyện!

Xong rồi! Lần này toàn bộ xong rồi!

Cha mẹ hai nhà đã mấy ngày cũng không ra ngoài, không ngẩng được đầu lên! Quá mất mặt, quan hệ nam nữ bừa bãi, bị bắt lấy ngay tại chỗ, còn lên TV! Lúc này mất mặt ném đến toàn quốc đi!

Cha của Lữ Bình tức đến mức hôn mê bất tỉnh, dứt khoát hô không còn đứa con gái này.

Mà Trần Chí Lâm lại thiếu chút nữa bị cha đánh gãy chân.

Những phóng viên  này, còn mỗi ngày nghĩ biện pháp muốn phỏng vấn bọn hắn. Phỏng vấn không được chính người đó, liền phỏng vấn thân thích, bạn bè, hàng xóm, bạn học cũ.

Hiện tại hai người ở quê nhà thật sự giống như chuột chạy qua đường vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.