Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần

Chương 37: Trở về Hàng Châu



Edit: Lệ Hy

“Tố Y, tớ cảm thấy tớ cũng không hâm mộ cậu giàu có một chút nào! Thật sự, cậu đợi tớ ăn tết trở về mang đồ ăn ngon cho cậu. Mẹ tớ làm rất nhiều đồ ăn siêu ngon, tớ bảo mẹ làm nhiều một chút, cũng mang đến cho cậu. Đến lúc đó cậu phải nhớ kĩ đến nhà ga đón tớ đó!”

Vẻ mặt Chu Thư Linh đồng tình nhìn Tố Y nói.

Kỳ thật Tố Y thật không biết một người nên đến nơi nào ăn mừng năm mới, nghĩ nghĩ vẫn quyết định ăn tết ở Yến Kinh, nhưng mà còn phải về Hàng Châu nhìn trước.

“Thải Vi, chìa khóa chỗ cậu cho tớ một chiếc, có lẽ tớ sẽ về Hàng Châu nhìn xem rồi liền trở lại, có lẽ ở Hàng Châu đến mùng một đã trở lại, đến lúc đó ở chỗ cậu trước. Bên kia tớ chờ khai giảng xong lại qua đó ở thì tốt hơn!” Tố Y suy nghĩ, ngẩng đầu nói với Hoàng Thải Vi.

Hoàng Thải Vi đưa qua một chiếc chìa khóa, cũng nói: “Được, tớ đây hết mùng ba sẽ trở lại cùng cậu!”

Mà lúc này Lâm Tử Mặc  ngồi trong xe lấy di động ra, ngón tay lướt qua tên Tố Y, không biết có nên gọi cuộc điện thoại này hay không.

Hắn là muốn  hỏi một chút  TrìnhTố Y một người qua năm mới thế nào, nhưng lại cảm thấy quan hệ của hai người chưa thân thiết đến mức này, do dự một hồi, cuối cùng vẫn cất điện thoại vào.

Chờ Hoàng Thải Vi và Chu Thư Linh đều đã về nhà xong, Tố Y mới đắt vé máy bay về Hàng Châu.

Mãi đến khi máy bay đáp xuống Hàng Châu, đứng trước cửa nhà, Tố Y cũng vẫn chưa  lấy lại được tinh thần.

Đứng trước cửa rất lâu, sợ hãi duỗi tay vài lần, cuối cùng mới nổi lên dũng khí đẩy cửa nhà  ra.

Nửa năm không  trở về, vẫn là bộ dáng trước khi mình đi.

Tố Y nhìn mọi nơi, cảm thấy mình như trộm cướp xâm nhập vào, phá vỡ sự yên tĩnh của căn nhà này.

Trên tường tất cả ảnh chụp treo một bên đều được lau chùi một lượt, Tố Y mới rương hành lí ra ngoài, tùy tiện tìm khách sạn sau đó cơm nước xong liền nghỉ ngơi rồi.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tố Y cầm một bó bách hợp đi tới nghĩa trang. Tìm đến bia mộ của cha mẹ nguyên chủ, vừa nhắt cỏ dại vừa dọn dẹp sạch sẽ xong, mới đặt bó bách hợp ở phía trước bia mộ.

“Chú, dì. Cháu trở về đến nhìn mọi người. Sắp sang năm mới, cũng không biết ở bên kia các người như thế nào! Ngày hôm qua cháu về trong nhà nhìn thấy, toàn bộ đều còn tốt, các người cứ yên tâm đi!

Các người cũng nhất định nhìn thấy con gái của các người rồi chứ? Cô ấy là một cô gái cực kỳ nhu thuận thiện lương, cháu cũng cực kì thích cô ấy.

Cháu sẽ nhớ kĩ lời của cô ấy, sống thật tốt, thân thể khỏe mạnh, tâm tình sung sướng, mang theo một phần của cô ấy cùng sống cho thật tốt.

Còn có, cháu đã để cho người đời trước hại cô ấy chịu trừng phạt, cháu nhớ các người cũng nhất định sẽ ủng hộ cháu làm như vậy đúng hay không?

Ở bên kia các người nhất định phải thành một nhà hài hòa vui vẻ, ngày mai cháu phải về Yến Kinh, chờ lần sau trở về sẽ đến gặp các người…”

Tố Y nói liên miên ở trước mộ bia thật lâu, mới đứng dậy nhanh chóng khoác áo khoác, đi về phía bên ngoài nghĩa trang.

Còn  hơn nửa tháng mới sang năm mới, nhưng không khí năm mới ở phố lớn ngõ nhỏ Hàng Châu đã phi thường nồng đậm.

Tố Y một người đi dạo trên đường cái, nhìn đám người ầm ĩ, nhất thời không biết người ở chỗ nào, cũng không biết mình nên đi nơi nào, nên làm cái gì.

Mãi đến khi di động trong túi áo vang lên, Tố Y mới hồi phục tinh thần lại.

“Alo, xin chào Lâm sư huynh, có chuyện gì sao?”

“Khụ! Thật ra cũng không có chuyện  gì, anh chỉ là muốn hỏi em muốn hỏi một chút năm nay qua năm mới ở đâu?”

Lâm Tử Mặc ho khan một tiếng, mất tự nhiên hỏi.

” Ngày mai em về Yến Kinh, qua năm mới ngay tại  Yến Kinh.”

“Vậy hiện tại em đang ở Hàng Châu sao? Biệt thự bên kia tốt nhất nên để thoáng gió ba tháng sau mới nên vào ở, hiện tại mới hơn hai tháng thôi!”

Lâm Tử Mặc nhíu mày.

“Em qua năm mới ở bên Thải Vi trước, cô ấy cũng mua một phòng bên tiểu khu chúng ta. Nguyên Đán là có thể vào ở. Cô ấy về nhà thì để lại cho em chìa khóa, hơn nữa qua mùng ba cô ấy sẽ trở về theo giúp em.”

Tố Y nhớ tới ngày đó Hoàng Thải Vi nhét chìa khóa cho mình, nói cậu ấy mùng bốn trở về Yến Kinh bồi ăn bồi ngủ, không khỏi nhếch lên khóe miệng.

“A…! Vậy là tốt rồi, vậy em về Yến Kinh xong có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh.” Lâm Tử Mặc trầm mặc vài giây, mới nói với điện thoại.

“Được, cám ơn Lâm sư huynh, em có việc nhất định sẽ điện thoại cho anh. Nếu không có chuyện gì, em cúp trước, gặp lại.”

Lâm Tử Mặc cầm điện thoại bị cúp hắn rất lâu, tuy lúc Tố Y nói chuyện với mình thật bình tĩnh, nhưng giọng điệu khách khí mà lại xa cách, hắn có thể cảm giác được, tâm tình bây giờ của Tố Y rất kém.

Tâm tình cô gái khác không tốt, còn có thể nũng nịu một chút với cha mẹ, nhưng cô ấy chỉ có thể cố giả bộ bình tĩnh,  một mình một người yên lặng chịu đựng. Tố Y như vậy khiến Lâm Tử Mặc có chút đau lòng, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chua xót trong lòng.

Tố Y trở lại Yến Kinh xong, mỗi ngày không phải ôm máy tính xem minh tinh biểu diễn thì là tiếp tục viết ca khúc của mình, ngẫu nhiên cũng sẽ đi dạo phố mua quần áo xem phim, thậm chí còn đặt làm một chiếc váy cho mình.

Còn đặc biệt tìm một ngày có thời gian, đi cửa hàng nhạc cụ nhìn nhạc cụ. Mỗi lần nhìn thấy nhạc cụ mơ ước trong lòng, lại nhìn trên mác không ít hơn 10 vạn, thì lại xoay người rời đi.

Kiếm tiền! Tôi muốn kiếm tiền!!! Ngay  cả nhạc cụ cũng không mua nổi rồi!!!

Đợi còn ba ngày sang năm mới, Tố Y liền lái xe đến siêu thị  mua đồ tết. Ngâm bài hát, đẩy xe mua hàng đổi tới đổi lui trong siêu thị. Cho dù là một người, cũng phải qua một năm thật tốt!

Lâm Tử Mặc dừng xe ở trước cửa cảng Minh Nhân, tìm số điện thoại của Tố Y gọi qua.

“Alo, xin chào Lâm sư huynh!”

Uh`m? Phía sau cực kì ầm ĩ, hẳn là không ở nhà. Giọng nói thoải mái sung sướng, xem ra tâm tình của cô ấy không tệ lắm. Lâm Tử Mặc không tự chủ được nhếch khóe miệng lên.

“Anh mang cho em chút đồ, không biết nhà của bạn em ở căn nhà nào, hiện tại em ở đâu?”

“Mang cho em chút đồ? Mang cái gì nha! Em vừa mới từ siêu thị ra, đang chuẩn bị đi về. Anh chờ em ngay tại cửa tiểu khu đi.”

Tố Y rất tò mò Lâm Tử Mặc mang cái gì theo.

Chờ lúc nhìn thấy xe của Lâm Tử Mặc, Tố Y trực tiếp mở cửa qua đó.

“Lâm sư huynh, anh mang cho em cái gì?”

Tố Y dừng xe đi đến, gõ gõ cửa kính xe của Lâm Tử Mặc, chờ Lâm Tử Mặc hạ cửa kính xe xuống cười hỏi.

“Đi vào trước rồi nói, em lái xe trước dẫn đường.”

Lâm Tử Mặc vừa hạ cửa sổ xe xuống liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sâu sắc của Tố Y, xem ra tâm tình quả thật không tệ.

Đợi đến lúc dưới lầu, Lâm Tử Mặclấy ra một túi to đựng đồ  từ trong cốp sau.

“Đi thôi, đồ này có vẻ nặng, anh mang lên giúp em.”

“A…, bên trong là thứ gì?” Tố Y tò mò vừa đi bên cạnh vừa hỏi.

“Một chút đồ tết, còn có vài món ăn dì trong nhà nấu, còn có sủi cảo.”

Vẻ mặt Lâm Tử Mặc cao lãnh nói, chỉ là vành tai ửng đỏ bán đứng hắn tâm tình hắn có chút  khẩn trương.

Vậy thì tốt quá, em đang lo đã hai ngày liền không có đồ ăn mua ngoài rồi. Còn định ăn cơm tất niên năm nay làm lẩu.”

Ánh mắt Tố Y lập tức liền phát sáng lên.

“Cơm tất niên ăn lẩu? Em không biết nấu ăn? Vậy em định qua mùng một đến mùng ba như thế nào, không phải bạn em đến mùng bốn mới về sao?”

Lâm Tử Mặc có chút  không ngờ, chính mình có thể tưởng tượng tài nấu nướng của cô ấy không tốt, lại không nghĩ rằng cô ấy lại ăn đồ ăn mua ngoài mỗi ngày.

“Đúng vậy! Không biết nấu ăn. Hì hì, định ăn mì sợi ba ngày, em có mua mì sợi.”

Khi nói chuyện, thang máy đã đến tầng 12, Tố Y vừa ra khỏi thang máy vừa trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.