Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần

Chương 7: Gạt bỏ



Edit: huyềnn songg

Beta: Linhnaly1910

Đến buổi trưa, Tố Y chọn đi chọn lại đến cuối cùng cũng vẫn mặc bộ áo lót màu trắng và một cái quần đùi ngắn. Nhìn về phía gương một cái, chỉ thấy ở trong gương là một cô gái xinh xắn, tóc uốn sóng ngang vai, đôi mắt lấp lánh như vì sao. Gườn mặt trái xoan trắng nõn tinh xảo, một đôi mắt to linh động, đôi chân dài thon thả làm người khác phải chú ý tới.

Tố Y hài lòng gật đầu một cái, tuổi trẻ chính là tốt như vậy nha. Lúc này cô mới chậm rãi đi ra khỏi phòng, kéo rương hành lý thật to đi đến ban* tân văn học sinh mới để báo danh.

*ban ở đây giống khối học chuyên ngành ^^

Dọc theo đường đi, cô đã cự tuyệt rất nhiều vị học trưởng muốn vì cô mà dẫn đường! Thật là một chuyện cười, nhắm mắt lại cô cũng có thể đi thì cần bọn họ dẫn đường làm gì. Đừng tưởng là cô không biết là bọn họ muốn bắt chuyện làm quen với cô. Tao năm*,những các ngươi làm điều còn non nớt lắm. Tố Y bĩu môi, trong lòng thầm đem bọn họ mắng tới cẩu huyết lâm đầu*.

*nguyên văn:骚年 qt ra tao niên, theo eit là tên của ai đó còn beta mình nghĩ là câu chửi khéo: “ không rõ nghĩa nên mình giữ nguyên nha

* mắng đến không thể ngốc đầu lên?

Sau khi ghi báo danh xong, Tố Y đi tới khu kí túc xá. Ba người kia chắc cũng đã tới rồi. được, vậy để cho cô đi tới xem cái cô Lữ bình kia còn có thái độ gì.

Đến phòng 205, Tố Y lười biếng gõ cửa một cái. Từ bên trong cửa mở ra một kẽ hở, cô gái mở cửa được gọi là Chu Thư Linh. Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, là người tương đối bát quái (nhiều chuyện hay bà tám), chuyện gì cũng không giấu trong bụng được.

“Xem ra mình là người cuối cùng đến đây. Chào mọi người, mình là Trình Tố Y.” Tố Y trực tiếp dùng rương hành lí để mở cửa phòng, sau đó chậm rãi nói.

“Mình tên là Chu Thư Linh, chào bạn.” Chu Thư Linh trực tiếp nhìn chằm chằm Tố Y, ánh mắt cô ta tỏa sáng lấp lánh.

“Hoàng Thải Vi.” Người đang sửa soạn đồ trên giường đúng là Hoàng Thải Vi, cô ấy ngẩng đầu lên nói ra tên của mình.

“Chào bạn, mình tên là Lữ Bình. Ba chúng ta là người đến đầu tiên, vừa mới đem phòng trọ quét dọn xong. Bạn tới thật đúng lúc, giường của bạn mình đã quét dọn sơ qua, có thể trực tiếp sử dụng. Tố Y, bạn có đáng dấp thật là xinh đẹp a!.”

Lữ Bình lập tức đứng lên. Nhìn Tố Y, trong mắt không che giấu được sự hâm mộ và ghen tị.

Hoàng Thải Vi ngẩng đầu lên nhìn Lữ Bình một chút, Chu Thư Linh cũng híp mắt lại một cái.

A.Cái người Bạch Liên Hoa này lại giành công của cô. Nói một câu trực tiếp cho là cô ta (Lữ Bình) quét dọn, ý là hai người chúng tôi không giúp quét dọn gì hay sao?

Tố Y đứng nơi đó, nghiêng đầu bĩu môi nhìn về phía Lữ Bình, nói: “Mình biết là mình đẹp, bạn không cần phải nói ra như vậy đâu. Thỉnh thoảng bạn nói dối còn có thể được tha thứa. Ừ. Bạn là người ở đâu? Giọng nói còn mang theo giọng địa phương vậy. Sau này chúng ta có thể trở thành nhà báo chuyên nghiệp, nói chuyện mang theo giọng địa phương như thế rất không tốt, sau này bạn nhớ luyện tập một chút đi.” Nói xong Tố Y liền đi qua người của Lữ Bình đi về phía giường của mình.

“Xì.” Chu Thư Linh cười ra tiếng.“Thật xin lỗi, mình không phải là cố ý. Chẳng qua là Tố Y nói chuyện rất buồn cười, ha ha! Không cần phải nói lời thành thật như vậy, ha ha. Thật xin lỗi, Lữ Bình, tớ không phải cười cậu, ha ha ha.” Chu Thư Linh xoa bụng nói.

Chân tay Lữ Bình luống cuống đứng ở đó, sắc mặt đỏ lên.

“Tớ chỉ hỏi bạn là người nơi nào thôi mà, tại sao bạn lại đỏ mặt vậy? Bạn nghĩ mình đang tán bạn à? Mình không có hứng thú đôi với con gái.” Tố Y quay lại nói với Lữ Bình.

“Xì.” Lần này ngay cả Hoàng Thải Vi cũng bật cười, nói: “Ừ, chúng ta cũng biết bạn không phải đang tán Lữ Bình.”

Lữ Bình im lặng liếc mắt, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, cái người tên Hoàng Thải Vi này thường làm mọi việc một mình. Cùng với ba người còn lại ở phòng trọ này cũng không đùa giỡn gì cả.

“Đúng vậy, Lữ Bình, bọn mình còn chưa biết bạn là người ở đâu? Bạn nói ra nghe một chút đi.” Chu Thư Linh cũng cười híp mắt lại phụ họa Tố Y.

A, đây là cô ta chưa sợ thiên hạ không loạn. Tố Y liếc mắt nhìn Chu Thư Linh ở trong bóng tối.

“Mình là người ngoài tỉnh.” Lữ Bình nhỏ giọng trả lời. Ở trong lòng cô ta đã sớm đem Tố Y hung hăng mắng một trận. Vốn là thông qua mấy giờ cố gắng, Hoàng Thải Vi và Chu Thư Linh rất có hảo cảm đối với cô ta. Nhưng Tố Y vừa mới đến lại chỉ dùng một câu nói lại để cho cô ta phải lâm vào tình cảnh khó khăn như vậy, hơn nữa còn làm cho cô ta đối lập với hai người đó.

“Thật sao, ở ngoài tỉnh sao, thật khó trách. Nhưng mà, bạn cũng không cần phải lo lắng, luyện nhiều một chút sẽ tốt thôi. Chỉ cần dám lớn tiếng nói chuyện ở tron đám người thì rất nhanh sẽ có thể trừ bỏ tật xấu khẩu âm ấy. Thật đó, từ trước tới giờ mình chưa bao giờ nói sai.” Tố Y “tốt bụng” đưa ra đề nghị cho Lữ Bình.

“Ừ, Tố Y nói đúng. Có giọng địa phương không cần sợ, chỉ sợ vì việc ấy mà không dám nói chuyện lớn tiếng, vậy thì không thể sửa lại được.” Chu Thư Linh cũng nói.

Thật là một người trợ lực tốt, tiểu cô nương Chu Thư Linh này chỉ cần không đem lửa bỏ cho cô thì cũng rất đáng yêu. Trong lòng Tố Y thầm khen ngợi Chu Thư Linh.

“Thật ra vị trí giường của mình cũng không tệ lắm, rất thông gió. Cám ơn cậu nha Lữ Bình, vì đã quét dọn sạch sẽ cho mình như vậy.” Phòng trọ trong đại học Yến Kinh cũng khá lớn, cũng là kiểu giường trên giường nhưng mà ở phía dưới còn có một bàn đọc sách bên cạnh giường ngủ.

Toàn bộ nhà trọ nhìn cũng rất chỉnh tề, Tố Y khá hài lòng.

Chờ đến lúc dọn xong giường, đem mọi vật thu dọn xong, cũng đã tới hai giờ chiều. Tố Y cảm thấy nên ra ngoài để mua một số đồ. Bất kể sau này có như thế nào thì Tố Y vẫn muốn đem bài hát của mình sáng tác ra, đầu tiên là phải ghi ra toàn bộ bài hát.

Hơn nữa trong trí nhớ của nguyên chủ, ngày 15 tháng này, trường học sẽ tổ chức một buổi so tài ca hát, số tiền thưởng là 5000. Theo như kế hoạch của cô thì sắp tới cô sẽ không có tiền dùng, cho nên cô phải nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, cũng không thể chỉ ngồi không ăn.

Toàn bộ đại học Yến Kinh có mấy chục nghìn học sinh, đến lúc ghi danh chắc chắn sẽ rất nhiều. Mà mỗi vòng sẽ có 2 thí sinh được đặc cách vào vòng trong. Đến lúc quyết đấu thì sẽ mời người của công ty ca nhạc làm ban giám khảo. Đây là một cơ hội tốt đối với Tố Y, Cô không biết cô hát ở thế giới này có được hay không nhưng mà chỉ cần vào được trận chung kết, để hát cho công ty ca nhạc nghe một chút liền biết.

“Ai, mình muốn đi ra ngoài mua một vài thứ, trong ba người có ai muốn đi chung không?” Cô sẽ không thừa nhận là cô cố ý hỏi như vậy, Tố Y âm thầm nghĩ.

Cô mới vừa làm cho Lữ Bình mất mặt, bây giờ chắc chắn là cô ta không muốn đi. Mà Hoàng Thải Vi và Chu Thư Linh vừa mới tới Yến Kinh vào buổi sáng, rất nhiều đồ dùng còn chưa kịp mua, chắc chắn hai người họ sẽ muốn ra ngoài mua một chút đồ. Hừ. Trước hết để cho cô ta nếm thử một chút mùi vị của bị người khác gạt bỏ đi.

“Mình không đi, mình phải đi tìm một người bạn đồng hương, đã hẹn từ trước.” Lữ Bình nói.

Quả nhiên, không khác điều mà Tố Y đoán, Lữ Bình từ chối. Mà Hoàng Thải Vi và Chu Thư Linh có ý muốn ra ngoài mua một ít đồ dùng hàng ngày. Cho nên, cuối cùng vẫn giống như điều mà Tố Y nghĩ, ba người ra ngoài bỏ lại Lữ Bình một mình.

Ừ, không tệ, nếm được mùi vị của bị bỏ rơi. Phải biết là ở trong trí nhớ của nguyên chủ, không biết nguyên chủ bị Lữ Bình xa lánh bao nhiêu lần, chẳng qua là cô ấy ngu, không nhìn ra được thôi.

“Tố Y, bạn hát à?” Chu Thư Linh híp mắt hỏi.

*”素伊, 你还会弹吉他啊?” 周舒玲眯了眯眼问道 câu này mình không hiểu lắm mấy đọc giả hộ với ạ

“Đúng vậy, mình đã học hát 13 năm, giống như một loại nhạc khí của mình vậy, hơn nữa hai năm gần đây mình đang thử. Lần này tới đây bởi vì mang quá nhiều đồ nên không thể mang theo đàn. Cái này không, mình làm xong liền muốn đi mua thật nhanh một cái.” Tố Y cười híp mắt trả lời.

Cái miệng rộng của Chu Thư Linh này rất dễ lợi dụng, vẫn có một chút tác dụng. Vốn là Tố Y cảm thấy cuộc thi có quá nhiều vòng rất phiền toái, sau khi tranh tài ít nhất là 10 ngày không thể rời trường học. Bởi vì đến lúc đó không biết mình sẽ ra sân lúc nào, nếu như bỏ lỡ việc tranh giải, vậy thì cô không thể kiếm tiền rồi. Ngay tại lúc Tố Y suy nghĩ làm sao để có một phương pháp tốt thì Chu Thư Linh liền toát ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.